Phương Đại Trù
Chương 61 : Đại kết cục – Phần 1
Ngày đăng: 13:31 19/04/20
Thẩm Dũng và Phương Nhất Chước ăn xong cơm, một
lát sau có thái giám đến truyền chỉ, nói yến hội sắp bắt đầu, Hoàng
Thượng muốn công chúa đến dự. Trân phi suy nghĩ vô cùng chu đáo, phái
người đưa đến cho Phương Nhất Chước một bộ y phục của công chúa vô cùng
đẹp mắt, Phương Nhất Chước thay xong, Thẩm Dũng nhìn thấy nàng mà há hốc mồm, lại nhìn lại bộ dạng của mình, nhịn không được mà mắng người: “Đều tại lão hoàng đế hồ đồ, không để cho lão tử ăn mặc đẹp một chút, nương
tử giống như cành vàng lá ngọc, còn ta lại giống như củ hành.”
Phương Nhất Chước nở nụ cười, duỗi tay kéo Thẩm Dũng: “Tướng công, cho dù chàng là củ hành, cũng là củ hành mà ta thích nhất!”
Thẩm Dũng bị Phương Nhất Chước chọc cười, thôi không oán giận, hai người nắm tay, cùng đi ra ngoài, cho đếm tận cửa ngự hoa viên, mới buông tay ra,
Thẩm Dũng cúi đầu đi theo phía sau Nhất Chước.
Sau khi tiến vào ngự hoa viên, Phương Nhất Chước đi đến thỉnh an hoàng đế cùng Trân phi trước tiên.
Cảnh Vân Giai nhìn thấy Thẩm Dũng đi theo bên cạnh Nhất Chước thì nhịn không được mà cười một tiếng, gật đầu tự nói, tiểu tử này cũng có chút can
đảm, đúng là thật sự theo tới.
Phương Nhất Chước từ trong tay
Thẩm Dũng nhận lấy hộp thức ăn, đem thức ăn ở bên trong lần lượt bày ra
trước mắt hoàng đế, Cảnh Vân Giai sửng sốt nửa ngày, trong lòng cảm
động… Cảnh còn người mất, chớp mắt đã qua hai mươi năm, không nghĩ tới
hắn còn có cơ hội thưởng thức Nhất Chước yến.
Trong lòng Hoàng đế vui mừng, cùng Trân phi ăn thức ăn Nhất Chước dâng lên, Trân phi liên tục khen ngợi công chúa tay nghề tốt.
Phương Nhất Chước muốn cùng Thẩm Dũng trở về chỗ ngồi, nhưng hoàng đế đột
nhiên nói: “A, Nhất Chước, không nên mang theo hạ nhân bên người, để cho hắn lui xuống đi.”
Thẩm Dũng tức giận nhưng không thể tranh
cãi, trong lòng thầm mắng lão hồ đồ, ngươi cũng không ngẫm xem, tại sao
ta lại phải ở đây, chỉ vì nương tử thôi, nếu không hắn cũng không nguyện nhúng chân vào vũng nước đục này đâu!
Thẩm Dũng không muốn rời
đi, nhưng Phương Nhất Chước sợ hoàng đế trách phạt hắn, người nhất định
đã phát hiện ra Thẩm Dũng, nhưng chỉ muốn đuổi hắn ra ngoài, không cùng
hắn so đo là tốt rồi, nên cũng không muốn làm trái ý hoàng thượng, nháy
mắt ý bảo Thẩm Dũng ra ngoài trước.
Thẩm Dũng rất tức giận, tự
nói, ai nói không thể mang hạ nhân bên cạnh… hắn liếc mắt nhìn một thị
nữ bên người Trân phi, nghĩ nghĩ một lát rồi cũng xoay người, thật sự đi ra ngoài.
Hoàng đế lại hơi buồn bực… Cứ như vậy là đi sao?
Nhưng hắn là con trai của Thẩm Nhất Bác, đừng có làm chuyện gì liều lĩnh là đươc.
Hoàng đế tiếp tục dùng bữa, Phương Nhất Chước ngồi ở
bên cạnh Trân phi, liếc mắt nhìn Cảnh Mạn ngồi cách đó không xa, thấy
thần sắc của hắn hơi sốt ruột, không yên lòng bưng chén rượu đảo mắt tìm kiếm chung quanh, trong lòng Phương Nhất Chước hiểu rõ, hắn nhất định
đang tìm Cảnh Dật, cũng may là Cảnh Dật không tới.
Phương Nhất Chước nhìn Cảnh Mạn, lát nữa nếu hắn dám làm điều xằng bậy, sẽ dùng cái mâm đập chết hắn.
Đang nghĩ đến đó, Phương Nhất Chước đột nhiên cảm giác bên cạnh có người
tiến đến, nàng đang bưng chén uống nước, quay đầu nhìn lại, thấy phía
sau là một cung nữ vô cùng cao lớn… Cung nữ kia còn cười với nàng.
“Phụt…”
hắn một chút. Nhưng hiện tại thái tử Cảnh Mạn tạo phản, xem ra Cảnh Dật
không đi được. Truyền khẩu dụ của trẫm, ngay lúc này, tước bỏ ngôi vị
thái tử của Cảnh Mạn, lập Cảnh Dật làm thái tử, đánh Cảnh Mạn ba mươi
trượng, giam giữ vào lãnh cung ba năm, để suy nghĩ lại!”
Chúng
thần đồng thanh nói: “Hoàng Thượng thánh minh.” Nhưng Cảnh Mạn lại cảm
thấy nực cười, nói: “Tần Trọng, giết phản tặc Phương Nhất Chước!”
“Vâng!” Tần Trọng rút đao tiến lại, Thẩm Dũng lập tức phi người đến trước mắt Phương Nhất Chước, cười cười với Tần Trọng.
Tần Trọng bị hắn làm cho hoảng sợ, tự nói cung nữ này sao lại cường tráng như vậy?
Thẩm Dũng thừa dịp hắn đang sửng sốt mà hô lớn: “Xem ám khí của ta đây!”
Tần Trọng sửng sốt, nhìn thấy thân ảnh của Thẩm Dũng chợt lóe lên, như là
muốn phóng ra ám khí, hắn theo bản năng lập tức né tránh, cũng không ngờ đến kỳ thật lại lộ ra điểm yếu, Phương Nhất Chước ở phía sau ngầm hiểu, duỗi tay nắm lấy mâm thức ăn ở trên bàn, cả một mâm đồ ăn, trực tiếp
bay ra.
Nhưng mục tiêu của nàng không phải là Tần Trọng, mà chính là Cảnh Mạn đang vô cùng đắc ý đứng ở đàng kia.
Cảnh Mạn không hề phòng bị, bị một cái mâm đập trúng, lảo đảo lui về phía sau hai bước, cả người dính đầy đậu phụ.
“Đánh rất hay!” Trân phi vỗ bàn.
Hoàng đế có chút kinh ngạc nhìn nàng, hắn luôn cảm thấy, dáng người Trân phi
uyển chuyển động lòng người rất giống Vân Thanh, nhưng không ngờ tới,
nàng còn có bộ dạng thẳng thắn mạnh mẽ như thế. Đột nhiên cảm thấy,
chính mình thật giống như Cảnh Mạn đã bị che mờ mắt hai mắt, hình như đã bỏ lỡ thứ gì rất quan trọng.
“Tần Trọng, lệnh cho ngươi loạn
đao chém chết bọn họ!” Cảnh Mạn thẹn quá hóa giận, duỗi tay chỉ về phía
Phương Nhất Chước và Thẩm Dũng.
Tần Trọng dường như có chút do
dự, các tướng sĩ phía sau đều nhìn thần sắc của hắn mà làm việc, thấy
hắn không nhúc nhích, cũng không động.
Cảnh Mạn nhíu mày, vừa
định nói chuyện, lại nghe Thẩm Dũng nói: “Các huynh đệ, các ngươi xác
định đi theo kẻ này sao? Các ngươi nhìn hắn xem, ngay cả phụ thân, huynh đệ đều muốn giết, các ngươi cảm thấy một người như vậy sẽ trở thành
minh quân, sẽ đặt tính mạng của các ngươi vào trong mắt sao?”
Các tướng lĩnh hai mặt nhìn nhau, dường như đều tâm động.
Cảnh Mạn nhíu mày, quát lên: “Tần Trọng!”
…
Tần Trọng cũng không theo sự phân phó của hắn mà đi giết Thẩm Dũng, mặc dù
Thẩm Dũng đã cầm chặt đao, kéo Phương Nhất Chước về phía sau lưng, bộ
dạng như muốn liều mạng bảo vệ nàng.
Lúc này, Tần Trọng lại nhìn về phía hoàng đế.
Cảnh Vân Giai đột nhiên nở nụ cười, nói: “Được rồi, diễn đến đây thôi, làm khó ngươi, dẫn người rời đi.”