Phương Đại Trù

Chương 62 : Đại kết cục – Phần 2

Ngày đăng: 13:31 19/04/20


Cảnh Vân Giai đột nhiên nở nụ cười, nói: “Được rồi, diễn đến đây thôi, làm khó ngươi, dẫn người rời đi.”



“Vâng!” Tần Trọng như trút được gánh nặng, khoát khoát tay với đám binh sĩ, ý bảo — lui lại!



Cảnh Mạn bị đả kích, gọi bọn họ trở về, nhưng không có người để ý tới hắn.



Tần Trọng đột nhiên thay đổi, khiến cho Cảnh Mạn trở tay không kịp.



Lúc này hắn mới ý thức được, chính mình đã trúng kế, đồng thời nghe thấy

bên ngoài có tiếng người hô, tiếng ngựa hí rầm rộ, lại một đội binh mã

tiến vào, cầm đầu là Cảnh Dật và Lưu Vĩ, còn có thuyết khách Lưu Mậu.

Khi Cảnh Dật đến quân doanh, Lưu Vĩ đã bị Lưu Mậu thuyết phục, thấy Cảnh Dật tới, lập tức tập hợp nhân mã, chạy tới cứu giá.



Về phần Lưu Mậu nói cái gì, tất cả mọi người đều không biết, chỉ là sau này trong

quân truyền ra tin, Lưu Mậu dựa vào miệng lưỡi của mình mà khiến Lưu đại tướng quân từ trước đến nay khinh thường thư sinh thuyết phục thành

công, còn khiến cho hắn từ nay về sau đối với thư sinh cung kính hơn rất nhiều.



Hoàng đế ngẩng đầu nhìn Cảnh Dật và Lưu Vĩ nhảy xuống ngựa, cười cười, xem ra hiệu quả cũng không tệ lắm.



“Phụ hoàng…” Cảnh Dật vốn định tới cứu giá, nhưng đến cửa cung lại nhìn thấy đám binh mã lui ra, Tần Trọng cũng không có ý tứ tạo phản, điều này

khiến hắn vô cùng khó hiểu.



Hoàng đế khoát tay, ý bảo tất cả mọi người không cần kinh hoảng, nói: “Phò mã đã cứu giá, Lưu tướng quân vất vả rồi, cứu giá có công, hiện tại cho các tướng sĩ lui về quân doanh

đi.”



Lưu Vĩ đối với hoàng thượng chính là nói gì nghe đấy, lập tức nói: “Tuân mệnh”, sau đó dẫn người rời đi.



“Phụ hoàng…” Cảnh Dật muốn hỏi, lại bị Lưu Mậu kéo đến một bên, Lưu Mậu

cười, nói với hắn: “Vừa nhìn là thấy thấy được, Hoàng Thượng thông minh

tuyệt đỉnh, đã thấy trước được tiên cơ, hóa nguy thành an, lần này đại

khái chỉ là thử thách hoàng thượng dành cho hoàng tử cùng phò mã mà

thôi!”



“A!” Cảnh Dật bừng tỉnh, không khỏi cảm khái, hắn vẫn quá non kém, thì ra phụ hoàng sớm đã phát hiện ra mọi chuyện.



Hoàng đế đứng dậy, đi tới trước bàn, nhìn Cảnh Mạn, thấy sắc mặt hắn lúc trắng lúc đỏ.



Hoàng đế lắc đầu: “Lòng nghi ngờ sinh tai họa, ngươi tội gì từ bụng ta suy ra bụng người, hoàng đệ của ngươi căn bản không có ý tứ tranh đoạt ngôi

vị, nếu ngươi cảm thấy tài năng không bằng hắn, nên cố găng phấn đấu mới đúng, tại sao lại đâm sau lưng người khác như vậy?”



Cảnh Mạn

cắn răng, nửa ngày mới nói: “Thắng làm vua thua làm giặc, hôm nay ta đã

thua, dù sao phụ hoàng cũng luôn luôn thiên vị Cảnh Dật.”



Hoàng Thượng sửng sốt, lắc đầu cười khổ.



Trân phi thấp giọng nói: “Thái tử nói như vậy là sai rồi, làm quân vương,

quan trọng nhất chính là rộng lượng nhân ái, như vậy ngày sau mới có thể phân biệt rõ tốt xấu, chẳng lẽ ngươi muốn ngày sau làm một hôn quân chỉ thích nghe lời nịnh hót, nghe lời rèm pha của tiểu nhân mà giết hại

trung lương?”



“Nhi thần…” Cảnh Mạn xấu hổ vô cùng, thì ra vốn

không có loại sự tình này, đều là hắn mang tâm tư tiểu nhân, thật không

ngờ tới Cảnh Dật lại muốn đi biên quan… Đáng tiếc nay sai lầm đã phạm,

có nhận ra cũng không kịp hối tiếc.



“Vừa rồi Nhất Chước đưa cho

ngươi một đĩa đậu, chính là muốn ngươi ngẫm đến bài thơ đậu*, tình nghĩa huynh đệ đâu phải ngày một ngày hai, sao có thể nói dứt là dứt, đáng

tiếc ngươi lại phụ ý tốt của nàng. Mạn nhi, ngươi quá cố chấp, lòng dạ

hẹp hòi.”



*Bài thơ đậu là bài thơ của Tào Thực (con trai Tào

Tháo) làm khi bị Tào Phi bắt đi bảy bước làm 1 bài thơ nói về huynh đệ

mà không được có chữ huynh đệ. Còn có tên gọi là Thất bộ thi (Bài thơ

bảy bước). Ý nói về việc huynh đệ tương tàn.



Nội dung:



Nấu đậu bằng dây đậu,



Đậu ở trong nồi khóc.



Rằng cùng một gốc sinh,



Sao nỡ lòng đốt nhau!



Cảnh Mạn càng thêm xấu hổ, duỗi tay rút ra dao nhỏ dấu trong tay áo ra có ý

định tự vẫn, hoàng đế và mọi người thấy thế cả kinh, may mắn Thẩm Dũng

cách đó không xa, nhấc chân một cước đá văng con dao trong tay hắn, nói: “Ngươi sao có thể không có khí phách như vậy? Làm sai liền tự vẫn để

trốn tránh, ngươi không nghĩ đến nương tử tương lai của ngươi sao?”



“Phốc…”



Đại thần trong này có nhiều người không nhịn nổi mà bật cười, cảm thấy Thẩm Dũng này thật thú vị, vạn vật trên thế gian đều không trọng yếu bằng
“Con cũng loạn!” Thẩm Dũng ủy khuất nói.



Thẩm Nhất Bác nhìn hắn, lại nói: “Năm đó khi sinh ngươi ta cũng rất khẩn

trương… Như thế này, ngươi hít sâu một hơi, lại thở ra, qua một lát sẽ

tốt thôi, sinh đứa nhỏ rất nhanh sẽ…”



Chưa nói dứt lời, chợt nghe thấy bên trong truyền ra tiếng trẻ con khóc oa oa.



Thẩm Dũng cả kinh, vội vàng bật dậy: “Ai nha, sinh rồi!”



Thẩm Nhất Bác cũng tiến lên xem, không lâu sau, Thẩm phu nhân cười hớ hớ ôm ra một tiểu oa nhi đi đến, nói: “Là con trai nha!”



Thẩm Nhất Bác cao hứng, Thẩm gia có người nối dõi rồi! Nhưng Thẩm Dũng lại

cau mày nhìn vật nhỏ quấn trong tã, bĩu môi: “Con trai a…”



“Con trai không tốt sao?” Thẩm phu nhân trừng mắt nhìn hắn.



“Không phải không tốt… Nhỡ đâu sau này nó học theo con trở thành tiểu bá

vương, không phải là…” Thẩm Dũng nói rồi, muốn vào thăm Phương Nhất

Chước.



Lại nghe bên trong có một tiếng “oa” nữa vang lên.



Thẩm Dũng kinh ngạc, mở to hai mắt: “Vẫn còn sao?”



“A!” Chợt nghe thấy Liên nhi ở bên trong hô lên, “Còn có một tiểu nha đầu!”



Thẩm Dũng vừa nghe thế liền vọt vào, vừa chạy vừa kêu: “A, con gái của ta!”



Bà mụ cười hớn hở ôm một tiểu oa nhi khác đi ra.



Thẩm Dũng duỗi tay bế, tiến đến bên người Phương Nhất Chước nói: “Nương tử thật lợi hại, sinh đôi một trai một gái!”



Phương Nhất Chước quá mức mệt mỏi, hỏi: “Tướng công, sao chỉ thấy nữ nhi, con trai đâu?”



Thẩm Dũng nói: “Trực tiếp để cho cha mẹ nuôi đi, chúng ta chỉ nuôi con gái thôi… Ai nha.”



Nói còn chưa dứt lời, đã bị Thẩm Nhất Bác đập cho một cái.



Thẩm phu nhân đem tiểu bảo bảo đặt tới bên gối Phương Nhất Chước, cười nói:

“Nhất Chước a, bộ dạng của tiểu tử này giống hệt Dũng Nhi trước đây!”



“Thật sao?” Nhất Chước cao hứng.



“Thôi xong rồi!” Thẩm Dũng kinh ngạc, tự nói, không biết tính tình có giống hắn không…



Thẩm Nhất Bác ở một bên cười lạnh nói: “Ngươi sợ cái gì, cùng lắm thì nhịn

hắn mười mấy năm, sau đó tìm một người con dâu hiền về, tự nhiên sẽ

thành lãng tử quay đầu thôi.”



Thẩm Dũng nghĩ nghĩ, gật đầu:

“Đúng vậy!” Nói xong, lại quay ra dặn dò Tiểu Kết Ba ở một bên, nói:

“Lần sau gặp được lão đạo, bảo hắn lại lưu ý giúp ta, chúng ta không cần cái khác, chỉ muốn một người con dâu giống như nương tử!”



Tiểu Kết Ba nhỏ giọng nói thầm: “Thực sự không nên để cho tiểu thiếu gia nha, ta còn chưa có đâu!”



Tất cả mọi người đều nhịn không được mà bật cười.



Lại qua rất nhiều năm, trong Thẩm phủ tổng cộng có hai tiểu tử, hai nha

đầu, hai tiểu nha đầu đều vô cùng nhu thuận, đi theo Thẩm Dũng ra ra vào vào, mỗi lần mềm giọng gọi phụ thân lại khiến Thẩm Dũng mặt mày hớn hở. Còn hai tiểu tử của hắn đều là hỗn thế ma vương, ba tuổi đã có thể trèo tường dỡ ngói, mỗi ngày Thẩm Dũng đều vất vả đi phía sau gọi tiểu tổ

tông.



Có điều nói cũng lạ, mấy tiểu tử kia chỉ cần Phương Nhất

Chước nói một câu, sẽ lập tức ngoan ngoãn nghe lời, bởi vì mẫu thân có

thể làm đồ ăn ngon cho bọn hắn, quả nhiên con người đều lấy thực làm

đạo.



Thẩm Nhất Bác thấy Thẩm Dũng đã thành gia lập nghiệp, liền

từ quan thoái ẩn, cùng Thẩm phu nhân ở Đông Hạng phủ dưỡng lão, nhân

tiện giúp đỡ chiếu cố cháu trai cháu gái, Thẩm Dũng nhận chức tri phủ

Đông Hạng phủ, cũng coi như cẩn trọng, trở thành một quan phụ mẫu tốt.



Mà không biết từ khi nào, đầu đường cuối ngõ Đông Hạng phủ bắt đầu truyền

lưu một câu — không sợ trong nhà có tiểu ác bá, chỉ cần lấy được một nữ

đầu bếp là tốt rồi.







———-oOo———-



Toàn văn hoàn, không phiên ngoại.