Phượng Hoàng Đồ Đằng
Chương 16 : Thu quá điêu lương
Ngày đăng: 22:04 21/04/20
(Mùa thu khắc cốt ghi tâm)
Kiền Vạn Đế không có trong hậu cung, lúc này hắn đang ở ngự thư phòng cùng đại thần nghị sự. Sứ thần Tây Uyển quốc sẽ đến cầu kiến, trình quốc thư, ngoài ra còn hàng đống việc chồng chéo chưa xử lý xong.
Thật lòng mà nói Kiền Vạn Đế không phải là loại Hoàng đế hồ đồ hoang ***, mặc dù Thượng Quan Minh Đức lúc giận dữ mới mắng hắn là hôn quân, nhưng thực ra hắn không phải là loại người đó. Triều đại trước quy định một tháng lâm triều bốn lần, nhưng đến thời Kiền Vạn Đế chuyển thành ngày nào cũng lâm triều, thường xuyên kiểm tra công việc quan lại, thưởng phạt phân minh, giáo lý trong triều đình luôn rành mạch. Có thể nói xét về mặt nam nhân thì hắn quả thực có điểm xấu xa, nhưng xét về phương diện của một Hoàng đế, thì hắn quả là một Hoàng đế anh minh quyết đoán.
Tể tướng Hạ Trưng vừa báo cáo công tác chuẩn bị đón tiếp Tây Uyển quốc sứ thần đã xon xuôi, vừa ngẩng đầu lên liền thấy Kiền Vạn Đế đang ngây người, yên lặng ngồi sau án thư án, vội vàng cúi đầu, ho nhẹ một tiếng.
Kiền Vạn Đế mau chóng phục hồi tinh thần nói:
– Tể tướng.
– Có thần.
– Kỳ thi mùa xuân đã kết thúc chưa?
Hạ Trưng ngẩn người:
– …… Vừa nãy có nghe tiếng chuông, thần nghĩ là đã kết thúc rồi.
Kiền Vạn Đế gật gật đầu, rồi thình lình nói một câu chẳng liên quan:
– Là thế này, Thái tử tuổi cũng không còn nhỏ, đến nay vẫn chưa kết hôn, Hoàng hậu nói tiểu nữ nhân nhà ngươi thanh tú lại lễ phép, trẫm muốn rước về làm dâu. Tể tướng nghĩ sao?
Hạ Tể tướng run lên, lập tức quỳ xuống dập đầu:
– Thần tạ ơn ân điển của bệ hạ!
Hôm nay là Thái tử phi, chẳng cần dự đoán, sau này chính là Hoàng hậu.
‘Dự đoán’ kiểu này kỳ thật cũng không hiếm gặp ở trong cung. Một thay đổi trong bữa ăn, vài câu nói mập mờ hai nghĩa, thậm chí ngay cả một ý nghĩ nhất thời của bậc đế vương…… đều có thể sinh chuyện ngoài ý muốn. Nhiều sai lầm có thể khiến con đường tới ngôi Hoàng hậu hoàn toàn bị hủy diệt, cho nên việc cần làm bây giờ, chính là đảm bảo Thái tử được phong vương.
Minh Đức vẫn tâm niệm tính toán để con gái út Hạ tể tướng lên làm Thái tử phi, vì thế mới không ngại ngần giết Hạ Chiêu Nghi. Tỷ tỷ làm thiếp thiên tử, muội muội vô luận thế nào cũng không thể trở thành chính phi của Thái tử.
Về phần y, y thuận tay vu oan cho nhà Đinh quý phi, nhưng thực chất đều do cái tên tiểu nhân thâm độc Thượng Quan Minh Đức đây làm.
Kiền Vạn Đế nhất thời có chút xem thường hành động mờ ám này của Minh Đức, thế nhưng muốn ngăn cản cũng không ngăn cản được, hắn chung quy không thể trách tội Minh Đức. Hắn có khả năng làm tất cả, nhưng biết rằng Minh Đức mỗi ngày đều ngóng trông hắn hạ chỉ Thái tử phong phi, nên cố tình kéo dài thời gian. Từ mùa đông đến mùa xuân, hắn mỗi ngày đều thấy Minh Đức đứng ngồi không yên, thỉnh thoảng định đề cập đến vấn đề này rồi lại thôi, hắn cố tình thong thả từ từ vì không muốn y đạt được mục đích.
Ngươi không phải đang chơi trò mèo vờn chuột với ta sao? Ta cố tình cho ngươi vờn cho thỏa thích thì thôi.
Kiền Vạn Đế vốn định kéo dài thêm một hai năm nữa. Thêm một hai năm, có thể từ từ điều tra ra sai lầm của Thượng Quan gia, rồi giáng tội vào một hài tử vô quan vô chức, thật dễ như trở bàn tay. Nhưng đột nhiên lúc này lại có chuyện, hắn lại tính muốn tung một đòn khiến Minh Đức không dậy nổi, có thể sẽ làm y dựng lông thậm chí giương nanh…… Cho nên hắn không thể không ban phát trước cho y một chút quà an ủi.
Kiền Vạn Đế ho một tiếng, nói:
– Ái khanh mau bình thân. Trẫm thấy Thái tử vừa đến tuổi cập kê, mau tìm ngày hoàng đạo rồi tổ chức đại điển đi.
Hạ Trưng vừa định mở miệng tạ ơn, đột nhiên Trương Khoát từ sau tấm mành thủy tinh vén rèm bước tới, ghé sát tai Kiền Vạn Đế nói vài câu. Kiền Vạn Đế nghe nói liền biến sắc, vội đứng dậy, không nói câu nào, liền thẳng hướng nội đường mà tiến.
Tất cả thần tử trong sảnh đường đều sửng sốt, Trương Khoát lập tức đứng lên, vung phất trần, nghiêm nghị nói:
– Bẩm Hoàng thượng, vị quý nhân này mạch yếu, không thuận, không thể chẩn được bệnh……
Kiền Vạn Đế thiếu chút nữa thì đá văng hắn ra ngoài:
– Ai cần ngươi nói điều đó! Thay người!
Đám thái y nối đuôi nhau tiến lên, đều bắt mạch một lúc, sau đó toàn lấy lý do ‘không chẩn được bệnh’, ‘khí huyết đều hư’ cho có lệ, Vương Quân Nghĩa vất vả viết đơn thuốc, cũng toàn là dược bổ huyết với an dưỡng vốn chẳng liên quan. Kiền Vạn Đế biết bọn họ đều là bang lão thái y chỉ biết hưởng an nhàn, không muốn không có việc làm nhưng cũng không muốn nhiều việc quá, vừa cầm lấy đơn thuốc liền tức giận túm lấy hắn quẳng ngã.
– Trẫm tốn công nuôi dưỡng mấy lão già các ngươi chỉ để nghe mấy câu khí huyết đều hư sao! Khí huyết hư mà lại thổ huyết nhiều như vậy sao? Các ngươi là lũ phế vật!
Người trên giường đột nhiên ho dồn dập, càng lúc càng hăng, ho đến nỗi cả người nâng hẳn dậy. Kiền Vạn Đế vội vàng đem y ôm vào lòng, lau qua môi người kia ra một tay đầy máu.
– Các ngươi đúng là bọn thái y ăn không ngồi rồi! Ngay cả thổ ra huyết thế này mà còn nói là không rõ ràng? Nói cái gì mà tình hình có khởi sắc hay khí huyết đều hư, toàn lời nhảm nhỉ, các ngươi muốn bị đuổi về quê hết phải không?
– Hoàng thượng, – một người đứng cuối đám thái y đột nhiên quỳ xuống, – Thần cả gan thỉnh Hoàng thượng cho phép thần nhìn qua sắc mặt của vị quý nhân này, có được không?
Vương Quân Nghĩa xoay ngoắt người lại, run run chỉ gậy vào mặt hắn:
– Hồ Chí Thành! Gan của ngươi to lắm, dám làm trái phép tắc!
Người tên Hồ Chí Thành kia là một thái y tuổi trung niên bị mọi người xa lánh, lăng nhục, nhưng vẫn điềm tĩnh quỳ xuống nói:
– Thần đáng tội chết, mong Hoàng thượng phân xử.
Bình thường thì nhất định Kiền Vạn Đế sẽ đồng tình với ý kiến của Vương Quân Nghĩa: người này thật to gan. Nhưng vì người nằm trên giường kia, hắn liền vung tay lên nói:
– Mau lại đây xem, chỉ cần có thể trị được bệnh thì xem mặt cũng không sao! Ngươi mau lên đây.
Hồ Chí Thành cảm tạ ân, tiến đến cẩn thận vén rèm lên.
Kiền Vạn Đế ngồi bên giường, một tay ôm Minh Đức, đặt y ngồi lên đùi mình. Hắn ôm chặt như vậy, cho nên Hồ Chí Thành phải mất mấy giây mới nhìn rõ sắc mặt của Minh Đức trong đám quần áo chăn đệm hỗn độn kia. Người kia chính xác không phải là một phi tử, mà là một nam hài tử mười mấy tuổi.
Hài tử kia quả thực rất đẹp, có thể nói, so với hậu cung phi tần còn muôn phần đẹp hơn. Thiếu niên này nhìn sáng sủa, kết hợp giữa vẻ kỳ quái với ôn nhu, giữa vẻ tiên diễm hồng hào giống như một làn nước tinh khiết.
Hồ Chí Thành cúi đầu nói:
– Thần ngàn vạn lần đáng chết.
Thanh âm Kiền Vạn Đế có điểm bất ổn:
– Có biết là bệnh gì không?
– Thần ngàn vạn lần đáng chết, – Hồ Chí Thành nói, – Ban đêm đổ mồ hôi trộm, thổ huyết, sau giờ ngọ thì sốt nhẹ, sắc mặt như cánh đào…… Thần nghĩ, vị tiểu quý nhân này bị thi chú.
[1: ]
thi chú: bệnh có biểu hiện chủ yếu là thân thể nóng lạnh không ngừng, đau bụng trướng, thở dốc, đau cạnh sườn, co thắt vùng thắt lưng, khó hoạt động chân tay, tinh thần bất ổn, ngủ không an giấc, phát tác vào rằm hàng tháng, đến khi hết phát tác thì dẫn đến tử vong