Phượng Hoàng Đồ Đằng
Chương 15 : Xuân vi sách vấn (kỳ thi vấn đáp mùa xuân)
Ngày đăng: 22:04 21/04/20
Thái tử ở Đông cung đứng ngồi không yên, chốc chốc lại thở ngắn thở dài, chốc chốc lại vội vã đi đi lại lại. Đại thượng cung nhìn hắn như vậy, nhịn không được đành khuyên nhủ:
– Nếu Thái tử không nghỉ ngơi, chỉ sợ sẽ bị Hoàng thượng mắng đấy ạ.
Thái tử mặt mày ủ ê nói:
– Ta làm sao mà ngủ được? Phụ hoàng vừa rồi còn nói ta không có bản lĩnh, không xứng không đáng với danh Thái tử. A Túy, ngươi nói ta vì cái gì mà trở thành Thái tử? Nếu ta chỉ là một người giàu sang, nhàn nhã, có thể mang theo mẫu hậu cùng đệ đệ về chốn thôn quê mua một gian nhà lớn, với vài mẫu đất để kiếm sống thì thật là tốt biết bao……
A Túy che miệng nói:
– Thái tử đừng nói nữa!
Thái tử thở dài, ủ rũ ngồi xuống, bỗng nhiên đứng phắt dậy:
– A Túy, ngươi giúp ta đến chỗ mẫu hậu trong nội cung hỏi thăm tình hình đi! Phụ hoàng hôm qua đến Tĩnh An đường của mẫu hậu, không biết có bàn với mẫu hậu chuyện của ta?
Đại thượng cung thở dài, khoác thêm áo khoác tím nhạt, vội vàng rời đi.
Thái tử là người tốt, chỉ tiếc sinh nhầm vào hoàng tộc. Hắn trung hậu, thiện lương, thích đọc sách, hiếu thuận với bề trên, nếu ở trong một gia đình bình thường, thì đích thực là một nhi tử được mọi người yêu mến.
Đáng tiếc lại mang dòng dõi hoàng gia, lại là con của Kiền Vạn Đế. Năm đó Kiền Vạn Đế tranh đoạt vị trí Thái tử, tự mình chinh sát chiến trường, chính tay dẹp sạch Khương tộc, nghiễm nhiên được phong vị Thái tử. So với Thái tử ngày ấy, Thái tử bây giờ quá sức vô năng, yếu ớt.
Đại thượng cung vội vàng đi tới Tĩnh An đường của Hoàng hậu, vừa vào cửa liền phát hiện cung nữ đang rón ra rón rén qua qua lại lại, Thái y cũng vội vàng cúi đầu đi qua, cửa phòng bên trong mở rộng, một cỗ dược vị xông thẳng lên mũi.
Đại thương cung cả kinh, lập tức giữ lấy một ti diên trong cung Hoàng hậu:
– Đại nhân cũng biết là Hoàng hậu nương nương bị bệnh sao?
Ti diên thở dài một tiếng, thấp giọng nói:
– Hoàng hậu nương nương chiếu cố người khác.
Đại thượng cung mơ hồ đoán ra người kia, thoáng nhìn thấy phía sau rèm một thân hình đang được dìu đến chỗ kiệu nằm, rồi có mấy cung nhân đi tới, cẩn thận nâng kiệu lên đưa ra ngoài. Hoàng hậu phủ phục cạnh thân ảnh kia, không ngừng lấy khăn lau nước mắt.
Đại thương cung nói một tiếng ‘Nương nương’, rồi mới vén rèm đi vào. Hoàng hậu ngồi ở bàn trà, rơi lệ vì ngạc nhiên, thấy nàng ta vào mới ngỡ ngàng hỏi:
– Ngươi lại đến?
Đại thượng cung vội vàng quỳ xuống:
– Nô tỳ thay Thái tử đến thỉnh an nương nương. Vừa rồi người nọ…… Chính là…… Chính là……
Hoàng hậu bỗng làm rơi chén trà, choang một tiếng giòn vang.
Đinh Hoảng định gọi người của Thượng Quan thị lang đến, vừa nghe thế liền vẫy thủ hạ lui ra, rồi chỉ vào Thượng Quan Minh Đức, thấp giọng hỏi:
– Công công cũng biết người này là……
Trương Khoát ra dấu suỵt một cái, nói:
– Vốn dĩ ta không được nói ra, bất quá chúng ta quen nhau lâu như vậy, nên cũng không muốn giấu đại nhân làm gì. Người này với Hoàng hậu, thực ra có chút…… có quan hệ ruột thịt.
Dứt lời liền cúi người nhẹ nhàng lay Minh Đức, ghé đến bên tai thấp giọng kêu:
– Minh Đức công tử, Minh Đức công tử?
Minh Đức mơ mơ màng màng nhíu mày, hơi mở mắt ra, qua hồi lâu mới nhìn rõ một chút, liền thấp giọng hỏi:
– Ngươi tới làm gì?
Trương Khoát khoanh tay nói:
– Hoàng thượng phái thần đến.
Đinh Hoảng cả kinh, chỉ thấy Minh Đức liền nhắm mắt lại, thấp giọng nói:
– …… Bảo hắn cút đi.
Đinh Hoảng cơ hồ không đứng vững, đã thấy Trương Khoát dường như đã quen với việc này, cười theo nói:
– Công tử nên tĩnh dưỡng, cần gì phải tự làm khổ bản thân như vậy? Nô tài đã phái người đến quý phủ báo cho lệnh tôn đại nhân rằng Hoàng thượng hạ chỉ, nếu ngài thân thể bất hảo, thì nên ở trong cung an dưỡng, đây cũng xuất phát từ lòng yêu thương bề tôi……
Hắn luôn miệng nói lảm nhảm, Minh Đức dần dần thấy mình không đủ sức để nghe nữa, chỉ thấy miệng hắn mấp máy nhưng không biết đang nói gì, liền mơ mơ màng màng thiếp đi lúc nào không hay.
Trương Khoát kính cẩn đứng chờ một bên, nhìn y dần dần nhắm mắt lại thiếp đi, liền chậm rãi đưa mắt ra hiệu cho cung nhân đứng đợi ở ngoài. Kiền Vạn Đế có lệnh: Đem đứa nhỏ kia đến bên người trẫm, nhưng ‘bên người’ này không kèm theo kỳ hạn.
Chẳng lẽ Hoàng thượng muốn đặt vấn đề với Thượng Quan gia?
…… Có lẽ vậy.
Thượng Quan gia không chỉ có một đứa con trai này. Nếu chỉ có duy nhất đứa con này để chăm sóc hương khói, thân lại là cựu thần, dù có nhất quyết không đồng ý thì cũng không sao nhưng nếu nhà nhiều con trai mà đây lại chỉ là ấu tử, con mình được Hoàng thượng yêu mến thì bình thường cũng chẳng ai phản đối.
Trước kia không phải là không có tiền lệ, một Hoàng đế có mấy nam hài tử hầu hạ là lẽ thường. Một đứa nhỏ tay không một tấc sắt, lẻ loi một mình tiến vào hậu cung máu me khắc nghiệt, ngoại trừ được bậc đế vương sủng ái, nó còn có gì khác để dựa vào?
Chỉ cần ly khai Thượng Quan gia, y sẽ không còn là con cháu quan gia nữa. Kiền Vạn Đế muốn độc chiếm y cũng là khó khăn, nhưng nếu y đã thoát khỏi thân phận con cháu Thượng Quan gia, Kiền Vạn Đế muốn ăn tươi nuốt sống y cũng chẳng ai quản.