Phượng Hoàng Đồ Đằng

Chương 28 : Huyết trung chi huyết

Ngày đăng: 22:04 21/04/20


(Máu trong máu)



Minh Đức cảm thấy mình như lâm bệnh nặng, nhưng một chút đau đớn cũng không cảm nhận được, mà ngược lại, y dường như được một lớp mây ấm áp bao quanh, nhẹ nhàng êm ái trôi nổi giữa hư không.



Lúc bắt đầu bị bỏ đói, cổ họng vô cùng đau rát, bởi vì khát khô mà như muốn nứt toác, từng ngụm từng ngụm nuốt xuống như đang uống máu của chính mình. Nhưng sau đó, thời gian trở nên mơ hồ, xáo trộn, ngày lạnh lùng trôi qua, vầng trăng to tròn lại lên bên ngoài song cửa, ngày đêm nửa tỏ nửa mờ biến đổi không biết bao nhiêu lần. Trong đại điện tĩnh mịch, thời gian dường như đã bị lãng quên, lặng lẽ trôi qua bên ngoài khung cửa. Rành rành là một cung điện nguy nga nhưng vô tình, giờ lại biến thành một cái tổ ấm áp để Thượng Quan Minh Đức ủ mình bên trong, tối tăm nhưng an toàn.



Ánh mắt trở nên mờ mịt, dường như cả thân mình cũng dần biến mất trong bóng tối mịt mù. Tứ chi đều không có cảm giác, cả người phiêu dạt, trôi lờ lững trong không gian ẩm thấp mà ấm áp. Y nhìn lên bức họa Minh Duệ hoàng hậu đang cười và giang tay về phía y. Y chưa từng nhìn thấy tận mặt cha mẹ mình, lúc nào họ cũng đứng quay lưng về phía y. Tuy khuôn mặt họ hiện ra mờ mờ ảo ảo, nhưng y tin chắc rằng bọn họ đều rất mềm mại và ấm áp, bọn họ đang chờ y, không bao giờ bỏ rơi y.



Y vội vàng bước nhanh về phía họ, nghiêng ngả loạng choạng rồi bị ngã úp mặt xuống đất, nhưng vẫn cố lê từng bước từng bước về phía họ. Nhưng y càng tiến đến gần, họ lại càng lùi ra xa, giống như bóng ma hiện về một khoảnh khắc rồi biến mất trong bóng tối vô tận.



Minh Đức vội vàng mở miệng gọi tên họ, thanh âm khàn khàn mỏng manh phát ra từ cổ họng, cơ hồ ngay cả chính mình cũng không thể nghe thấy.



– …… Mẹ!……



– Về với con, mẹ!……



Bọn họ đã đi rồi, chỉ còn Minh Đức đứng đó. Y cố vươn tay ra, nhưng không có ai nắm lấy bàn tay y.



Không gian trở nên nặng nề, y liều mạng vươn tay về phía trước, khổ sở lắm mới tìm thấy bàn tay của một người, ngẩng đầu thì thấy người đó là Kiền Vạn Đế Lý Ký, vẻ mặt lãnh khốc hung ác.



Minh Đức lập tức cảm thấy đau đớn, vết thương trước kia giờ lại bị xé rách. Máu chảy xuống thành dòng cùng sự đau đớn như kim châm đâm vào từng tấc xương của y, sau đó lan rộng ra, bao vây lấy y, làm cho y hít thở không thông, làm cho ***g ngực y bị chèn ép đến nỗi không có một chút không khí nào có thể chui vào.



Đừng đánh ta, y thì thào nói, đừng đánh ta, kỳ thật ta đâu có trêu chọc ngươi, ta cũng không tổn thương ngươi, vì sao lại cứ đánh ta?



Y ra sức ôm chặt lấy đầu mình, đem chính mình cuộn lại thành một đống trong góc phòng lạnh buốt, tựa như một con sâu đáng thương liều mình trốn tránh, ngay cả tiếng khóc cũng bị nghẹn lại, sợ bị người khác nghe thấy, sợ bị kéo ra khỏi góc tối an toàn này, để bị nghiền nát thành tro bụi.



Ta xin ngươi……



Ta van ngươi, đừng bắt ta rời khỏi đây……



Ngươi uy danh vang khắp chốn, ngươi giàu có nhất thiên hạ, giang sơn này đều là của ngươi, vạn lí sơn hà cũng là của ngươi. Ngươi có thể cho ta nương nhờ một góc phòng nhỏ hẹp hay không?



Cho ta lưu lại, ẩn mình trong góc phòng này cả đời, đến khi bị cả thế giới quên lãng… ta sẽ không trêu chọc ngươi nữa, được không?……



Tiểu quý nhân trong Thanh Trinh điện bị nhốt trọn ba ngày, một giọt nước cũng không được uống, ốm thập tử nhất sinh.



Kiền Vạn Đế đang lâm triều thì nghe được tin này, cả người cùng sắc mặt liền biến đổi, toàn thân cứng ngắc, giống như bị sét đánh. Ngay cả khi nghe tin biên cương có phản loạn, trong cung có biến, hắn cũng không bao giờ để lộ ra biểu tình này.



Giống như bất cứ lúc nào cũng có thể trở nên cuồng bạo, có thể đánh chết thái y đang đứng bên cạnh hắn.



Quần thần cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy thái y vội vàng đến bên Kiền Vạn Đế nhỏ giọng nói gì đó, sau đó vị Hoàng đế cao cao tại thượng, điềm tĩnh sáng suốt kia đột nhiên nhảy dựng lên, một câu cũng không nói, liền vọt đi mất.



Không một ai dám cử động, đại thần ở hộ bộ đang thượng tấu về tình hình tài chính năm nay còn đang quỳ trên mặt đất, chỉ biết trợn mắt há mồm. Qua nửa canh giờ, Trương công công từ trong đi ra, truyền ý chỉ của Hoàng đế.



– Hữu sự để sau, vô sự bãi triều. Ngày mai cũng không cần tới, lâm triều hủy bỏ.
Dường như có ma xui quỷ khiến, y chậm rãi rút chủy thủ từ dưới gối ra. Chủy thủ này kỳ thật cũng không sắc bén lắm, Kiền Vạn Đế cũng biết dưới gối có đồ vật này, chỉ là giả vờ không nói mà thôi. Sâu xa hơn mà nói, nam nhân kia kỳ thật cũng không tin rằng hài tử chính mình dưỡng dục kia có thể cầm dao múa may trước mặt mình.



Minh Đức cảm thấy hơi thở chính mình trở nên nặng nề. Y ngừng tay một chút rồi mạnh mẽ đâm xuống.



Kiền Vạn Đế bị một trận đau nhức làm bừng tỉnh. Hắn, như một phản xạ có điều kiện, một tay rút chủy thủ ra, một tay bịt lấy miệng vết thương bên sườn. Máu tươi phun mạnh ra, hắn có thể cảm nhận được bàn tay mình dính đầy máu.



Minh Đức ngẩn người, sau đó vô thanh vô tức ôm chặt lấy đầu mình, tựa như một con thú nhỏ đang tự lừa dối mình, trốn tránh sự thật.



Kiền Vạn Đế muốn vươn tay chạm vào y, nhưng đột nhiên y nhảy khỏi giường, chạy nhanh ra bên ngoài. Kiền Vạn Đế băng bó vết thương qua loa rồi đuổi theo, dọc theo hành lang ánh trăng chiếu rọi, sau đó mặc cho Minh Đức phản kháng, mạnh mẽ đem y ôm vào lòng.



– Không…… không sao đâu…… Nhìn xem, chỉ là vết thương nhỏ thôi mà, không sao đâu…… Ngoan…… Ngoan, trời tối rồi, không phải sợ……



Minh Đức run rẩy trong lòng hắn, chỉ dùng mắt thường cũng có thể thấy độ run rẩy của y.



Kiền Vạn Đế hôn lên trán y, một lần hôn lại an ủi một câu:



– Không sao đâu…… Không sao đâu, không phải sợ……



– Ngươi xem, chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi……



– Ngươi không nói, ta không nói, sẽ không ai biết……



– Chúng ta về thôi, bên ngoài lạnh lắm…… Ngoan, bé ngoan…… Chúng ta về thôi……



Minh Đức dần dần bình tĩnh trở lại, ngoan ngoãn dựa vào ngực hắn. Kiền Vạn Đế vì thế liền cố gắng không làm kinh động đến y, chậm rãi từng bước từng bước trở về.



Ánh trăng chiếu lên hoa văn cửu long trên từng cột đá, tỏa ra một làn ánh sáng thanh bạch. Từ trong góc tối, Trương Khoát nhìn thấy bóng họ dần lùi xa, phất tay với mấy cung nhân cầm thuốc trị thương nói:



– Lui đi!



Cung nhân cúi người trả lời:



– Rõ!



Bọn họ vừa định đi, Trương Khoát đột nhiên nói:



– Từ từ.



Một lúc lâu sau, hắn quay sang, nhấn mạnh từng chữ:



– Chuyện Hoàng thượng bị thương, bất luận kẻ nào biết được……



– Các ngươi cứ chờ chém đi…