Phượng Hoàng Đồ Đằng

Chương 30 : Mệnh trung chi mệnh

Ngày đăng: 22:04 21/04/20


(Trong mạng có mạng)



Đúng vào một ngày xuân, Minh Đức cuối cùng cũng khỏe lại, Kiền Vạn Đế cũng phải thừa nhận rằng y có thể đi lại được rồi.



Kỳ thực y đã sớm có thể xuống giường đi lại, không những thế mà còn đi lại một cách bình thường, còn có thể đem tấm phù điêu chạm ngọc ra đập một nhát thành nát vụn. Lúc Kiền Vạn Đế nhìn chằm chằm vào đống đổ nát không còn hình thù ban đầu nữa, hắn rốt cuộc cũng ngẫm được rằng, mèo con cuối cùng cũng mọc đủ nanh đủ vuốt, nói cho cùng, cái mặt nổi đầy tia máu nguy hiểm thế kia thì đến chính mình cũng bị dọa.



Hắn hạ chỉ, hộ bộ tham nghị hành tẩu Thượng Quan Minh Đức do phạm vào luật lệ triều đình, nhưng đã thành tâm ăn năn, có công phụng dưỡng, không chỉ được triệu hồi trọng dụng, còn được thăng chức bộ binh tham tán (chức quan đảm nhiệm công việc ngoại giao của triều đình), tham gia vào triều bàn nghị sự, ban thưởng hoàng kim trăm cân. Trọn mùa xuân sau đó, đứa con vợ lẽ của Thượng Quan gia chưa bao giờ được nhắc đến tên này, tuy xuất thân tầm thường, thế nhưng kỳ lạ là quyền lực lại đứng bậc trung tâm.



Phịch một tiếng, huynh trưởng của vợ lẽ của phụ chính đại thần Đinh Hoảng là Triệu Mông Sơn bị cửu thành tuần vệ tổng quản quẳng ra ngoài chính điện, liền chỉ vào thẳng mũi tứ phẩm thị vệ mà mắng:



– Thật to gan! Bản quan phụng mệnh Đinh đại nhân đến trình tấu chương, ngươi chỉ là thị vệ quèn, cư nhiên dám cản đường ta?



Quyền lực Đinh Hoảng hiện bành trướng, mà Triệu Mông Sơn lại là tâm phúc của Đinh gia, bình thường xuất nhập cung tùy ý. Thị vệ kia đích thị là con cháu quan gia vừa mới nhậm chức, tuổi trẻ khí thịnh, lại không biết trời cao đất dày, cầm đao lớn tiếng nói:



– Tiên hoàng có chỉ! Ai ngoài thái điện, không có hoàng mệnh tuyên triệu, thị vệ tùy ý xử lý.



Quy định này từ lâu đã được định ra, giờ thành triều thần có chút quyền vị, cơ hồ mọi quan viên trong cung muốn lấy lòng Đinh gia đều xem nhẹ quy định này. Bình thường nếu bọn họ đến yêu cầu tiến cung, không chỉ không thèm quỳ, mà ngược lại còn có trà thơm trong cung cùng hoa quả tươi để thưởng thức. Cớ sao tên thị vệ không chút thức thời này lại cứ chiếu theo nề nếp mà bắt hắn quỳ xuống chờ đợi?



Triệu Mông Sơn đẩy tên thị vệ kia một cái, hô to:



– Cấp trên của ngươi ở đâu, chỗ nào? Có người tác loạn, còn không mau đến bắt!



Tên thị vệ gân cổ cãi lại:



– Triệu đại nhân không phụng chỉ, lại còn hô to gọi nhỏ, đừng trách hạ quan động thủ! – Nói xong liền rút đao.



Giữa một phiên hỗn loạn, đột nhiên mọi người nghe thấy một thanh âm nhẹ nhàng, vô hạn uyển chuyển truyền tới:



– Ồ, ai vậy? …… Lớn mật, ai dám kinh động đến xa giá của Triệu đại nhân?



Hai người đang dây dưa vừa quay đầu lại, chỉ thấy Thượng Quan Minh Đức người mặc áo khoác bông cũ, thoáng ý cười, đứng dưới cầu thang. Tuy rằng mặt trời đã đứng bóng, nhưng y đứng dưới bóng râm của tường thành, u ám bao phủ nhan sắc đậm hương vị tuổi trẻ, vừa nhìn giống như im lặng không một tiếng động mà đột nhiên xuất hiện như ma quỷ hiện hình, dọa người khác một phen hú vía.



Thị vệ chưa gặp y bao giờ, vội quát:



– Ai?



Thượng Quan Minh Đức liếc nhìn tên kia một cái, thình lình bật dậy, lạnh lùng nói:



– Mới là tứ phẩm thị vệ mà thôi, mà dám cản đường người mà đương kim Thánh thượng ân sủng nhất là Triệu đại nhân? Ngươi không biết là với thánh ân của Triệu đại nhân, ý chỉ của Tiên hoàng cũng chẳng là gì không!



Tên thị vệ cùng Triệu Mông Sơn nghe xong đều sửng sốt, giống như nhìn thấy một con thỏ trắng nhu nhược nhưng thanh âm lại tựa sư tử rít gào vậy.



Thượng Quan Minh Đức nói:




Tối hôm đó Minh Đức khi xong xuôi công vụ, đang đi trong hành lang thái điện dài hun hút, chuẩn bị quay về Thượng Quan quý phủ bằng đường tắt. Kiền Vạn Đế tuy rằng vẫn muốn tách y khỏi Thượng Quan gia, nhưng bị Minh Đức kiên quyết chối từ.



Kiền Vạn Đế mỗi tối đều đến Thượng Quan gia tuy không là thật, nhưng nếu Hoàng đế khâm ban nhà cửa, thực ra sâu xa có phải ở cùng người kia hay không, ai quan tâm?



Thượng Quan gia tuy rằng không phải là một nơi tốt, nhưng so với ở long sàng hàng đêm thì công nhận là thoải mái hơn.



Thân thể thiếu niên gầy gò trên người mặc bộ thanh bào rộng thùng thình, đai lưng từng đoạn buộc chặt, giống như có thể đem một tay mà bẻ gẫy. Một thân ảnh gầy guộc tái nhợt, cánh tay duyên dáng cầm một cung đăng, ánh hồng đăng chiếu vào nhan sắc nhợt nhạt nơi tay áo, trong bóng đêm mùa xuân sâu vô tận chậm rãi đi về phía trước, vẻ quỷ dị mà tao nhã khiến thâm tâm rùng mình.



Hương phượng tủy trong đêm xuân như có như không nồng nàn trong không khí, giống như một dòng hương đêm thâu, chỉ thấy thấp thoáng một chút huyết sắc chầm chậm đi xa, nhẹ bẫng như một trường mộng cảnh, vô thanh vô tức.



Tay sát thủ hít sâu một hơi, từ cành cây cao vô thanh nhảy xuống, một thanh chùy thủ tẩm độc phá gió thẳng về phía thân ảnh gầy guộc cầm cung đăng mà tới.



Ánh đao chợt lóe, trong phút chốc tựa như phát ra vô số ánh sáng lạn.



Giống như sao băng sáng rọi trong bóng đêm, vụt qua đầu ngón tay, tay sát thủ chỉ cảm thấy một trận hàn khí chậm rãi dâng lên từ sau lưng, cơ hồ làm cho người ta không rét mà run.



Một bàn tay thiếu niên đưa qua vai, nắm lấy chuôi chùy thủ. Mũi dao sắc nhọn chỉ còn cách đích đến một tấc rồi dừng lại, không tiến thêm được một hào.



Tay sát thủ muốn chuồn đi, nhưng cánh tay kia đã kìm chặt hắn từ khi nào không hay, làm hắn trong phút chốc đổ mồ hôi lạnh.



Đinh đại nhân nói, thiếu niên này không có võ công, hơn thế nữa, thân thể còn suy nhược, mắc bệnh lao, chỉ ho một tiếng là đã ngất.



Thiếu niên này cũng thực sự gầy, thân khoác áo choàng rộng thùng thình, tựa hồ chỉ cần gió thổi tới là bay đi mất.



Nhưng cái tên gầy gò, mặt mũi khôi ngô này, chỉ dùng một cái khoát lên cổ tay hắn liền đâm chủy thủ trực tiếp vào tim của hắn, đầu ngón tay truyền đến một hơi thở như độc xà, chậm rãi chậm rãi ăn sâu vào cốt tủy.



Tay sát thủ vội vàng rút chủy thủ ra, phía sau hắn, thiếu niên kia quay đầu lại nhìn hắn cười.



Nên hình dung ý cười kia như thế nào?



Giống như là giữa đêm xuân muôn hoa âm thầm nở rộ, như mọi ồn ào náo động nơi trần thế bỗng trào lên, như mọi màu sắc đều không thể so sánh với sắc đỏ tươi trên y phục hắn giờ đây.



Tay sát thủ chỉ thấy lòng mình lạnh ngắt.



Mọi thứ trước mắt hết thảy đều dần dần tối lại, thiếu niên lẳng lặng cầm lấy cán cung đăng đỏ tươi, chậm rãi đi xa.



Hắn ngã xuống mặt đất.



Máu tươi trên mặt đất chậm rãi lan ra, giống như vô số con rắn nhỏ khạc ra máu đỏ tươi. Hắn hoảng hốt nhìn lên mặt thiếu niên kia, vẫn là nụ cười đó, sau đó quay đầu, gần như vô thanh mà biến mất.



Gió đêm thổi qua, lấy đi chút hơi ấm còn xót lại trên thân thể. Đằng xa đột nhiên hiện ra một tay áo màu xanh phất phơ, rồi lập tức biến mất trong bức tường hoàng thành dài liên miên bất tuyệt