Phượng Hoàng Đồ Đằng

Chương 31 : Tây giao liệp trường

Ngày đăng: 22:04 21/04/20


(Khu săn bắn phía Tây)



Ngày thứ hai thượng triều, bộ binh tham tán Thượng Quan Minh Đức đưa ra kế hoạch gặp mặt Tây Uyển quốc sứ thần, trong đó đưa ra từng bước phòng bị, nhưng biện pháp hộ giá cứng rắn này bị viên quan đứng đầu hộ bộ Đinh Hoảng kịch liệt phản đối. Lão đại thần đầu hoa râm này bắt đầu khóc lóc, quỳ gối dập đầu trước mặt Hoàng thượng:



– Hoàng thượng! Tây Uyển quốc tuy rằng đầu hàng, nhưng không có chịu khuất phục a! Nếu đối xử cứng rắn vô lễ, nói không chừng còn bức họ phản lại a!



Môn đồ của Đinh gia cũng là một quan viên có thế lực lập tức tán thành:



– Hoàng thượng! Ý kiến của Thượng Quan đại nhân là có ý khơi mào chiến tranh giữa ta và Tây Uyển quốc!



– Hoàng thượng, Tây Uyển quốc đã muốn đầu hàng thoái nhượng, không thể bức họ thêm a!



– Hoàng thượng!……



Thượng Quan Minh Đức mồm miệng cũng không thua kém, tuy nhiều người cùng phản bác nhưng vẫn đánh trực tiếp vào tên đầu sỏ:



– Lời Đinh đại nhân thực là nói hươu nói vượn!



Đinh Hoảng tức giận đến nỗi râu run run lên:



– Lão phu thế nào mà nói hươu nói vượn?



– Đối đầu với kẻ địch mạnh, chẳng lẽ lại không tăng thêm phòng bị, còn muốn làm ra vẻ quân tử hòa thuận vui vẻ sao!



– Sứ thần Tây Uyển quốc tới, sao lại thành đại địch!



– Chẳng lẽ Đinh đại nhân muốn Tây Uyển quốc thích khách mang thủ cấp của Hoàng thượng đi sao?



– Ngươi…… Ngươi đại bất kính!



– Ngài bụng dạ khó lường!



– Ngươi……



– Tây Uyển quốc thích khách am hiểu tà thuật, điều này cả thiên hạ đều biết! Đang gặp tình thế nghiêm trọng như thế này, Đinh đại nhân lại ngông cuồng không cho ta bố trí lực lượng bảo vệ Hoàng thượng! Ngài là quan văn không biết lợi hại, khinh địch mà hại quốc, lấy gì mà ăn nói với tổ tông!




Minh Đức thân thân thiết thiết nở nụ cười:



– Đinh đại nhân người xem Trác Ngọc kìa, hạ quan trước kia có nghe đồn người đẹp như ngọc, nhưng xem ra cũng chỉ là một lão ông mà thôi. Xem ra ‘thế nhân đa trá truyện’ (không tin được lời đồn đại trong nhân gian), lời này thực đúng.



Trác Ngọc dẫn theo một đám hắc nhân y quỳ phía sau nàng, bất quá cũng chỉ là một lão ông mà thôi, nhìn qua có vài phần giống thần tiên, chứ không ba đầu sáu tay, âm trầm đáng sợ như lời đồn. Đinh Hoảng hừ một tiếng, ngữ điệu châm chọc:



– Lão ông nắm giữ triều chính, so với đồ nhóc con thì vẫn yên tâm hơn!



Minh Đức rất đỗi kinh ngạc:



– Đại nhân nói thế là ý gì?. A…… Hạ quan đã hiểu, Đinh đại nhân nắm giữ triều chính, so với Hoàng thương chính trực thanh tráng thì



Phịch một tiếng, Đinh Hoảng toát hết mồ hôi hột, vội bịt chặt miệng Minh Đức lại, có hơi dùng sức, hận không thể đem Minh Đức ra bóp chết mới thôi.



Công chúa thướt tha đứng lên, tay bưng chén rượu hoàng kim, mỉm cười mà hướng về phía Kiền Vạn Đế.



Minh Đức nói không sai, nàng quả thật là một mỹ nhân. Làn da của nàng màu mật ong, làn mi xanh biếc, không vương chút bụi trần, làn môi không tô điểm mà hồng, mái tóc đen dài phiêu tán ở sau lưng, tựa như giấc mộng gió sớm ngọt ngào. Tuy rằng thân vận hắc bào, nhưng quanh eo nàng có quấn đai lưng bằng lụa làm toát lên dáng người yêu mị, giống như chỉ cần có người khẽ động chạm, nàng sẽ nũng nịu chiều theo.



Đáy mắt Kiền Vạn Đế hiện ra ý cười đen tối. Công chúa bước qua chín bậc thềm ngọc, không dừng chân mà tiếp tục tiến tới vài bước. Nàng quỳ xuống chân Kiền Vạn Đế, tựa như một con mèo con danh quý mà ôn dịu, tay dâng mâm vàng.



– Hoàng thượng, – Nàng nói, – Thỉnh ngài nhận lấy sự thần phục của nữ nhân.



Kiền Vạn Đế vươn tay về phía nàng. Không một nam nhân nào có thể cự tuyệt một nữ nhân như vậy, không một ai.



Vì thế hắn vươn tay còn lại ra. Trong phút chốc mọi sự xảy ra nhanh như chớp, từ dưới kim bàn, nữ nhân trong nháy mắt rút ra một chùy thủ tẩm độc, nhằm hướng Kiền Vạn Đế mà đâm tới!



Cùng lúc đó, trong đám đông, ám vệ đại nội toàn thân thẳng căng, trong tình thế chỉ mành treo chuông thế này liền nhanh gấp mười lần chớp, hướng về phía long tọa mà phi tới!



Những người này đều mặc y phục thị vệ, có người đóng giả đệ đệ ăn chơi trác táng của tước gia, có người lại thành tiểu quan thấp kém trong triều, có người lại hóa thành nội thị cung nhân vô danh. Một khắc sau, tất cả đều sợ ngây người, không ai có thể theo kịp mọi diễn biến, chỉ có những đầu óc mau trí một chút mới ngộ tỉnh – ám vệ!



Bóng dáng trong truyền thuyết với bên ngoài đều giống nhau, đích thị hoàng gia ám vệ!



Đinh Hoảng đột nhiên bị xô mạnh, hắn quay đầu lại chỉ nhìn thấy Minh Đức quỷ mị như tia chớp mà thoát ra ngoài. Đinh Hoảng chỉ biết ho lấy ho để như ho lao thối phổi vậy, cơ hồ khó có thể ước lượng được tốc độ chém gió từ không trung hiện lên, thấy y nhanh chóng rút kiếm ra, chỉ thấy hồ quang chợt lóe, rồi thẳng phía đoàn người của Trác Ngọc đang quỳ gối trên bậc thang kia mà chém tới!