Phượng Hoàng Đồ Đằng
Chương 33 : Lệ phong bất nhận
Ngày đăng: 22:04 21/04/20
(Con dao không lưỡi)
Dung Thập Bát dừng khựng lại, ám vệ đứng xung quanh hắn cũng dừng lại. Nhưng ở phía trước có một người không dừng lại kịp, liền bị khôi lỗi tuyến cứa đứt nửa bàn tay. Thế rồi một trận sương trắng đột nhiên xuất hiện, Trác Ngọc cũng biến mất trong làn sương mù đó!
– Minh Đức mau lùi! Nguy hiểm!
Nhưng câu nói của Dung Thập Bát đã chậm một bước. Minh Đức giữa không trung không kịp thủ thế, cả người liền rơi thẳng vào đám sương trắng xóa. Cảnh vật trước mắt chợt trở nên méo mó, dưới chân một đường sâu thăm thẳm. Thân ảnh Trác Ngọc cách đó không xa bỗng lóe lên, Minh Đức vừa định bước một bước về phía hắn, thì cảm thấy mặt đất dưới chân đã không còn!
Vực thẳm!
Quả thật là tà thuật cao thâm, hóa ra nơi này đã là sát vách vực thẳm!
Núi đá vang lên một tiếng, sau đó Minh Đức cảm thấy dưới chân hẫng một phát, suýt bị rơi xuống đáy vực hun hút kia thì Dung Thập Bát đã nhanh chóng kéo y lại.
Sau đó, tất cả mọi việc giống như chỉ xảy ra trong nháy mắt, thân người Minh Đức bị kéo xuống dưới, theo quán tính nên Dung Thập Bát cũng ngã xuống. Hai người bị kéo tụt xuống nhưng vẫn nắm chặt lấy tay đối phương. Minh Đức một tay bám vào mép vực, một tay vẫn cầm lấy cổ tay Dung Thập Bát, còn Dung Thập Bát thì bị treo lơ lửng trên vách núi sâu trăm thước!
– Dung đại nhân!
Tất cả trọng lượng của Dung Thập Bát dồn hết vào một bên tay Minh Đức, y mồ hôi lạnh chảy ròng ròng:
– …… Nguy… nguy hiểm thật……
– Chuyện gì đã xảy ra vậy?
– Tà thuật rất phổ biến ở bên Tây Uyển quốc, đây cũng không phải là mánh khóe hiếm thấy, bất quá vì chúng ta không am hiểu, nên hắn mới trốn thoát được. Người ngoài không được thâm nhập vào đám sương mù này, ngươi mau đưa chúng ta đi lên thôi.
Nói thì dễ, nhưng Minh Đức hiện giờ cũng không thể bám vào vách núi đen xì bên cạnh được, chỗ chống đỡ duy nhất của hai người bây giờ chính là chủy thủ đang cắm sâu trên mép vực. Y mới vừa thử kéo Dung Thập Bát lên, lập tức thấy sắc mặt hắn thay đổi.
Trác Ngọc đứng đằng sau Minh Đức, tay hơi hơi động, khôi lỗi tuyến giống như lá bùa đoạt mệnh vô thanh vô tức quấn lấy cổ Minh Đức.
Trên vách núi sương mù vây kín, thời tiết rõ ràng đang nắng chang chang, nhưng trong đám sương này lại giống như vừa mới tàn đông.
Minh Đức với Dung Thập Bát một trên một dưới nhìn nhau, đều thấy được vẻ hoảng sợ trong mắt đối phương.
Khuôn mặt Trác Ngọc giữa đám sương mù thình lình xuất hiện, nhìn rõ cả khóe môi lạnh lùng đến từng chi tiết. Minh Đức đưa lưng về phía y, nhưng Dung Thập Bát vẫn có thể nhìn thấy tận mắt dung nhan của tên sát thần kia, góc cạnh như hòn ngọc trân quý, giống đến nỗi hoàn mỹ, không chút độ ấm. Nhìn từ góc này, hắn thậm chí còn có thể nhìn thấy cử động khẽ nhưng nhanh của ngón tay Trác Ngọc, rồi cảm giác được trên mặt mình có thứ gì ướt ướt, giống như trời đang mưa. Thực ra đó chính là máu chảy từ cổ Minh Đức.
Dung Thập Bát không ngờ Trác Ngọc lại động thủ nhanh như vậy Đối với công chúa Tây Uyển quốc yêu hắn đến phát cuồng kia, khoảnh khắc giết nàng ta, y do dự mất bao lâu? Hay cũng chẳng cần mảy may suy nghĩ?
– Minh Đức…… – Dung Thập Bát thanh âm tản mát trong làn gió núi, mơ hồ tiếng được tiếng không. – Lần trước huynh đệ nợ ngươi…… Xin lỗi…… Hôm nay sẽ trả cho ngươi……
Minh Đức há miệng, nhưng một tiếng cũng không phát ra được.
Dung Thập Bát chật vật lấy chủy thủ từ sau thắt lưng, hung hăng cứa lên tay hắn. Thế nhưng hắn lại không cảm thấy đau. Minh Đức nắm chặt cổ tay Dung Thập Bát, cho dù máu tươi đầm đìa, cho dù máu thịt không còn, nhất quyết sẽ không buông tay hắn ra.
– Lần này thần hộ giá. Công lao không dám nhận, nhưng ít nhất cũng có khổ lao……
Lời này của y có thể coi là vượt quá khuôn phép, nhưng những người ở phía sau cũng không so đo với y làm gì.
– …… Thần muốn cầu xin bệ hạ một ân điển……
Kiền Vạn Đế cảm thấy chính mình quả thực đã phát điên rồi. Ân điển gì? Ân điển gì mà hắn không thể đáp ứng ngươi? Ngươi đã muốn điều gì mà ta lại không đáp ứng ngươi chưa? Nhưng quan trọng là hiện giờ! Hiện giờ ngươi hãy để thái y khám đi!
Minh Đức cúi đầu. Lần này, y ho lớn từng đợt, cố gắng nuốt từng ngụm máu xuống, một tiếng mà thanh âm như muốn xé rách tim phổi y ra.
– Nếu bệ hạ không đáp ứng thần, thì hôm nay thần sẽ quỳ tại đây, sẽ quỳ cho đến khi bệ hạ đáp ứng mới thôi……
– Cứ băng bó vết thương trước đã, thì ngươi yêu cầu gì trẫm cũng sẽ đáp ứng hết! Ngươi mau để thái y khám cho đi!
Minh Đức mỉm cười, y cơ hồ không thể đứng thẳng, chỉ có thể dựa hẳn người vào vách đá. Cánh tay y đã tróc thịt, nhìn thấy cả xương, Kiền Vạn Đế cũng nhìn thấy vô số mảng trắng trên mấy ngón tay Minh Đức.
– Hoàng thượng, thần muốn xuất thành đến Giang Nam…… Thần hy vọng Hoàng thượng hiện tại có thể đáp ứng, bằng không……
Kiền Vạn Đế trong đầu vang lên một tiếng ‘rầm’.
Xuất thành đến Giang Nam, lại là xuất thành đến Giang Nam!
Nhưng khi nghe thấy thanh âm bình thản của chính mình, hắn lại vô cùng kinh ngạc:
– Đáp ứng trước hay sau cũng giống nhau cả thôi, huống chi xuất thành không phải là chuyện nhỏ, phải có biên bản ghi chép thánh chỉ mới được.
Minh Đức lắc đầu:
– Không, thần hy vọng Hoàng thượng đáp ứng được, nhất là sau khi đã làm trò trước mặt bao nhiêu văn võ đại thần, làm trò với sứ thần Tây Uyển, và còn làm trò với toàn dân thiên hạ!
Gió núi ***g lộng thổi qua, Kiền Vạn Đế ngẩng đầu lên, có bao nhiêu khuôn mặt của văn võ đại thần cùng nhân dân trong thiên hạ lần lượt lướt qua trí óc hắn.
Cúi đầu xuống, có nỗi mờ mịt khó kiểm soát, có hoang mang rối loạn dần dần dâng lên.
Một hồi lâu, hắn mới thu hồi ánh mắt, thấp giọng nói:
– …… Được.
Minh Đức lảo đảo một chút, sau đó quỳ rạp, rồi ngã mạnh xuống đất.
Máu tươi theo những chỗ lộ hẳn xương cốt mà tuôn ra ròng ròng, trong phút chốc trên mặt đất đã hình thành một vũng máu nho nhỏ. Kiền Vạn Đế cúi đầu, nhìn gương mặt mình phản chiếu trong đống chất lỏng màu đỏ thẫm kia, vặn vẹo giống như một phi tử đang uất ức vì bị nhốt vào lãnh cung.