Phượng Hoàng Đồ Đằng

Chương 38 : Tương tư nhất trường

Ngày đăng: 22:04 21/04/20


(Nỗi tương tư dai dẳng)



Sự kiện phượng hoàng ấn lần này, tuy rằng vô số lời đồn đại đã nhanh chóng bị dập tắt, nhưng vẫn khó tránh khỏi việc rơi rụng ra ngoài.



Thế nhưng, mấy ngày sau có thánh chỉ phong Thượng Quan Minh Đức làm đốc quân, đến đại doanh Bắc cương phụ trợ Bắc Bình tướng quân Lâm Băng tác chiến. Người ngoài nhìn vào chỉ thấy đây đơn giản chỉ là một thông báo thăng chức, nhưng những người sáng suốt hơn vừa xem là biết, một khi đã ra đến chiến trường ôn dịch hoành hành kia là một đi không trở về, chẳng phải ngoại phóng gì cả, tất cả chỉ là chiêu lừa gạt kẻ cả tin mà thôi.



Đối với Thượng Quan Minh Đức đang được bàn tán kia mà nói, chỉ là một bộ binh tham tán nhưng dù là thị lang hay thượng thư cũng không lật đổ được y. Khi y bị bắt quả tang ở thanh lâu, thánh chỉ ban xuống, y không những không bị giáng chức mà còn được thăng chức. Viên quan tuổi đời còn trẻ, tính tình cổ quái này đặc biệt được Hoàng thượng ân sủng, điều này chẳng cần nói, ai ai cũng rõ.



Thế nhưng nếu là đi Bắc cương, thì lại là chuyện khác. Thượng Quan đại nhân kia dù không bệnh cũng ho không ngừng, còn khi đã bệnh thì càng giống một con ma ốm. Giờ y lại xông pha nơi chiến trường, còn có thể toàn mạng trở về không?



Mọi người đều phỏng đoán, ngay cả Hạ thừa tướng nhịn không được cũng sai hạ nhân đến nói:



– Thượng Quan công tử nếu thấy rắc rối, thì cứ giao tất cả cho lạo phu. Còn về phần Hoàng thượng, lão phu sẽ có cách khuyên bảo……



Gã sai vặt sau khi gửi lời xong, đợi một hồi lâu sau cũng không thấy tiểu công tử kia hồi đáp, lại nhớ đến lời đồn Thượng Quan công tử tính tình rất xấu, không khỏi đổ mồ hôi lạnh:



– Nếu công tử lo lắng, lão gia nhà ta nói, lời Gia chân nhân không đáng tin. Hoàng thượng cũng không thực sự muốn để công tử xuất kinh……



Lời còn chưa dứt, Minh Đức đã chặn ngang:



– Nhân dân ở Bắc cương bị ôn dịch hoành hành, sông núi quốc gia bị dị tộc xâm lấn. Chống lại đại quân Tây Uyển chính là trách nhiệm của con dân chúng ta, chẳng lẽ Hạ thừa tướng đã quên điều này?



Không chỉ có gã sai vặt, ngay cả Thượng Quan thị lang cùng Trương thị đứng cạnh nghe xong cũng toàn thân mồ hôi lạnh:



– Láo xược! Dám trả lời Hạ thừa tướng như vậy!



Đáng tiếc là tâm tình của Thượng Quan Minh Đức hôm nay cực kỳ không tốt, y cười lạnh hai tiếng, khoanh hai tay lại, lớn giọng nói:



– Hạ quan thân là tướng quân cầm binh diệt loạn do chính Gia chân nhân tiên đoán, hiển nhiên phải xung phong đi đầu, hi sinh vì Tổ quốc! Làm sao có thể vì chuyện riêng mà coi thường chuyện quốc gia đại sự được! Hạ thừa tướng lại không chịu tỉnh ngộ, thật là phụ lòng ân sủng ba đời đế vương! Thật khiến cho tổ tông đau lòng, làm thiên hạ khinh thường!



Gã sai vặt đáng thương mạch máu trên mặt cơ hồ co giật không ngừng:



– Thượng Quan công tử, ngài…… ngài……



Minh Đức thấy hắn định nhào về phía mình, liền giơ chân đá một cước:



– Cút về nói cho lão gia nhà ngươi, nói là ta nói rằng lão cứ lo cho nữ nhân nhà hắn đi! Chuyện của ta không khiến hắn mó vào!



Gã sai vặt sợ tới mức hồn phi phách tán, lập tức cắm đầu cắm cổ chạy ra khỏi cổng Thượng Quan gia, về đến Hạ gia, nơm nớp lo sợ hồi báo ‘ý chỉ’ của Thượng Quan công tử cho Hạ Trưng. Nếu là người khác, Hạ Trưng sẽ tức giận đập bàn, nhưng nếu đối tượng lại là Thượng Quan Minh Đức, thì Hạ Trưng cũng chỉ có thể sửng sốt một chút rồi thì thào nói:


– Công tử nhìn lên tường thành xem.



Minh Đức nheo mắt lại.



Trên tường thành, một thân ảnh màu vàng chói đang đứng thẳng, cao ngạo mà tĩnh mịch. Y có thể cảm nhận được ánh mắt của người kia ngưng kết trên khuôn mặt mình, tựa như rất lâu rất lâu trước đây, tựa như lần đầu tiên y gặp nam nhân này.



…… Từ lúc nào y cảm giác được rằng ‘Nam nhân kia yêu ta’?



Tựa như một con thú con mang trong mình mối hận, cảm giác được sư mềm yếu của đối phương, biết rõ chính mình sẽ không gặp thương tổn, vì thế lập tức giương móng vuốt lên tùy tiện cào cấu lên mặt đối phương.



Bởi vì biết rõ mình sẽ được tha thứ, nên sự trả thù cùng thương tổn mà y gây ra là xứng đáng. Cứ thế cứ thế, cứ sau mỗi lần trả thù cùng thăm dò như vậy, một lòng tin dần hiện lên trong tâm trí y: Ân, đúng là hắn yêu ta.



Lòng tin này không dễ gì mà có được, mà cũng rất trân quý. Thế nhưng con người Minh Đức là loại dù chẳng có việc gì, nhưng y cũng vẫn khổ cực thêm ba phần. Y không chỉ muốn tin rằng ‘Hắn yêu ta’, mà còn muốn tin rằng ‘Hắn vẫn yêu ta’. Nhưng cho dù y đã xác định được chữ ‘vẫn’ kia rồi, y vẫn sẽ cẩn thận bảo vệ chính mình, sau đó lại tiếp tục giơ móng vuốt để thăm dò đối phương.



Minh Đức lắc đầu. Có lẽ hơi ấm của nam nhân kia đã khắc sâu vào da thịt y rồi, cho dù gió ngoài thành thổi ***g lộng, thế nhưng sự lạnh lẽo cùng mù mịt kia vẫn không thể len lỏi vào cốt tủy y được.



Trương Khoát thấp giọng nói:



– …… Nếu công tử muốn đổi ý thì bây giờ vẫn còn kịp……



‘Ba’ một tiếng, Minh Đức vỗ roi vào mông ngựa, khiến nó ***g lên, đạp Trương Khoát ngã dúi dụi trên mặt đất.



– Người đâu. – Y thản nhiên nói. – Lên đường!



Binh lính đến nghênh đón chậm rãi nhảy lên ngựa, cả đại đội trong cơn bụi mù bắt đầu rời đi, rồi dần dần biến mất trong làn gió bụi đầy trời.



– …… Chẳng thèm liếc nhìn ta đến một lần a…… – Trên tường thành, Kiền Vạn Đế cười khổ. – To gan thật……



Hắn cảm thấy tim mình rất đau, giống như một phần trong cơ thể hắn, nơi mà lúc nào cũng được lấp đầy, giờ đây đã không còn, để lại trong lòng hắn một hố sâu không đáy.



Con người kia cảm thấy thế nào khi rời xa hắn? Sung sướng? Phấn khích? Hay thậm chí là hạnh phúc?



Bậc cửu ngũ chí tôn cao cao tại thượng cúi đầu, đưa tay đè chặt lên trái tim mình. Nỗi đau trong tim hắn giống như một sợi dây thừng đang siết chặt quanh người hắn, khiến hắn mãi mãi không thể thoát ra khỏi nỗi thống khổ này.



Hắn nhớ lại từng giọt máu mà y đã đổ ra, từng vết thương y đã từng gánh chịu, từng câu chửi bậy mà y đã dùng thanh âm khàn khàn của mình mà rống lên. Từng chút từng chút ký ức dần hiện về trong tâm trí hắn. Hắn cảm thấy mình cũng giống như một nam nhân yếu đuối, tầm thường vậy, ngay cả dũng khí để bước xuống tường thành rồi hôn lên đôi mối y cũng không dám.



…… Những ký ức không thể nào quên đó, cứ coi đó như là một nỗi tương tư đi……



Kiền Vạn Đế cười khổ, chậm rãi xoay người, chậm rãi bước xuống khỏi bức tường thành Trường An sừng sững mà trầm mặc.