Phượng Hoàng Đồ Đằng

Chương 39 : Thâm sơn dạ tập

Ngày đăng: 22:04 21/04/20


(Tập kích trong đêm ở nơi núi sâu)



Hán Bắc có rất nhiều địa phương, hiện tại do ôn dịch hoành hành mà khóa thành. Bắc Bình tướng quân Lâm Băng là một người có chút dũng khí, tuy thánh chỉ có nói là ‘Kỵ binh cứ thong thả, thận trọng đối phó’, nhưng hắn vẫn lệnh cho phó tướng tâm phúc ngày đêm hành quân, nên chưa đến ba ngày ba đêm đã đến được Hán Bắc.



Minh Đức trên đường đi xóc nảy cũng có chút khó chịu, lúc tới được đại doanh trại ở Hán Bắc, thấy Lâm Băng, nhịn không được liền châm chọc:



– Lâm tướng quân thủ thành kháng địch thực là kiên cố a, hành quân suốt ba ngày ba đêm thế này thì võ công cỡ nào cũng đều mệt lử hết. Đáng lẽ ra triều đình nên cấp cho Lâm tướng quân bức hoành ‘Bất bại thần tướng’ mới phải!



Lâm Băng là một nam tử còn trẻ, dáng cao gầy, trầm mặc mà tái nhợt. Năm đó, bởi vì cái miệng làm hại cái thân, nên mới bị đày đến đây trấn thủ biên cương. Kỳ thật hắn là một vị tướng bản lĩnh, đại quân Trác Ngọc hùng hậu như vậy mà cũng không thể phá ải Bắc theo dự kiến. Từ đó có thể thấy được hắn cũng không phải là kẻ vô dụng như trong lời nói châm chọc của Minh Đức.



Lâm Băng, ngược lại, cũng chẳng thèm so đo với tiểu công tử còn chưa đến tuổi trưởng thành này, thản nhiên nói:



– Mạt tướng chờ đợi Thượng Quan đại nhân đã lâu, đêm nay có trận đột kích, đại nhân có thể cùng đi.



– Đột kích đêm?



– Đúng, theo lời thám tử báo lại, đêm nay Trác Ngọc sẽ mang theo ba trăm người ngựa đến một thôn trang nhỏ ở ngoại thành Vân châu. Không hiểu tại sao, hắn lại không mang theo mười ba thiết vệ kia, tất cả đều ở lại đại doanh phòng thủ. Đây chính là cơ hội tốt nhất để bắt Trác Ngọc.



Minh Đức suýt nữa thì nhếch mép cười nhạt:



– Lâm tướng quân đã từng giao đấu cùng Trác Ngọc chưa?



Lâm Băng ngẩn người:



– …… Ta chưa.



– Thế có biết ai là đệ nhất cao thủ thiên hạ không?



– Biết.
– Đuổi theo!



Lời còn chưa dứt, bóng Trác Ngọc đã mất dạng, mấy thị vệ do dự một lúc, sau đó lại nghe hắn hô to:



– Tản ra!



Nói xong, mấy tên binh sĩ không nghe theo lệnh rút lui của Trác Ngọc mà tự động quay đầu ngựa lại, xếp thành một hàng rào người, chắn ngang trước mặt Lâm Băng cùng mấy trăm tinh binh của hắn.



Lâm Băng trong lòng cảm động, không nhịn được mà trút một tiếng thở dài cho lòng trung thành của mấy người kia. Trên chiến trường không phân biệt phải trái, chỉ biết hết lòng vì chủ tướng, bọn họ có được tấm lòng này, kỳ thật đã là một khả năng phi thường rồi.



Hắn vừa lệnh cho toàn đội giương đao xông lên, đột nhiên thấy Trác Ngọc cũng quay lại, trong ánh lửa giữa màn đêm liền đánh thẳng vào chính giữa đội quân. Lâm Băng theo bản năng liền dừng lại, chỉ thấy Trác Ngọc đến gần thì lại ghìm ngựa lại, hắc chiến mã hí vang một tiếng rồi nhảy qua đầu mấy tên lính, đâm thẳng về hướng đội quân.



Cho dù Trác Ngọc có chém giết tàn bạo đến mức nào, tốp truy binh đằng sau cũng chậm lại, sau đó lại thấy hắn quay mạnh đầu ngựa về một bên rồi phóng mất, rời xa khỏi hàng rào binh sĩ Tây Uyển. Thì ra hắn mạo hiểm quay về, chỉ là để tránh cho đám binh sĩ kia khỏi trận truy sát này mà thôi.



Lâm Băng lại cảm thấy bi thương, từ lâu đã nghe nói Trác Ngọc đối xử với thủ hạ không tệ, không ngờ ngay cả lúc thập tử nhất sinh này mà vẫn giữ được thái độ đó. Người này là một kẻ lạm quyền nhưng cũng là một người có tài, đó cũng có thể nói là điểm khác biệt của hắn.



Tuy trong lòng thì nghĩ vậy, nhưng mấy cao thủ truy sát của đội quân đã đuổi gần kịp đám truy binh. Trác Ngọc trông có vẻ thực sự bị trọng thương, cả người cơ hồ phủ phục trên lưng ngựa, việc chạy trốn hoàn toàn phụ thuộc vào con chiến mã của hắn.



Ngựa không nhìn ra đường, dần dần tiến vào rừng sâu. Trong bóng đêm, sơn đạo vừa gập ghềnh vừa trơn trượt, Lâm Băng nhìn xung quanh liền thấy Thượng Quan đại nhân thanh tú mảnh mai cũng theo sau, tổng cộng chỉ có khoảng mười người.



Đây quả thực là một việc nguy hiểm. Trác Ngọc cứ liều mạng gắng ngồi dậy, mười người kia có thể bắt được hắn hay không, kỳ thật vẫn chưa thể biết được.



Ngay tại phía sau, Trác Ngọc đột nhiên dừng khựng lại. Chỉ thấy trên sơn đạo đằng xa xuất hiện một bóng người đứng chắn ngang, người đó trầm mặc mà tĩnh lặng, lại giống như một ngọn núi lớn sừng sững đứng chắn giữa đường.



Lâm Băng không biết người đó là ai, chỉ nghe thấy Thượng Quan Minh Đức bên cạnh nói:



– …… A, Lộ tổng quản……