Phượng Hoàng Đồ Đằng

Chương 46 : Uyên ương tình thâm

Ngày đăng: 22:04 21/04/20


Kiền Vạn Đế quay trở lại phòng, Minh Đức đang ngồi cạnh cửa sổ, chơi đùa với chú vẹt đậu trên bệ cửa sổ. Xem ra cơn hỏa đã hạ, y mặc một trường bào trắng, bên ngoài chỉ khoác thêm một lớp áo bông mỏng, nhìn xa trông như y đang bị kiềm hãm bởi một trận sương mù dày đặc, không lối thoát. Tiết trời xuân nồng đậm, khí lạnh chỉ còn vương lại một chút, nhưng y vẫn cuốn khăn lông chồn trắng trên cổ. Một vẻ đẹp lộng lẫy như vậy nhưng vẫn thoảng ra vẻ đơn bạc yếu đuối vô cùng.



Kiền Vạn Đế nhíu mày, Trương Khoát đứng phục mệnh ở bên cạnh thấy vậy liền im lặng dâng áo khoác lông cùng thắt lưng khảm ngọc lên. Kiền Vạn Đế cầm lấy, rồi tiến đến choàng lên người tiểu gia hỏa kia rồi thuận tay giam y vào lòng ngực mình, hỏi:



– Một vốc muối kia ăn có ngon không?



Minh Đức khựng lại một chút, sau đó cười lạnh:



– Người đời nói Hoàng thượng là bậc đế vương khoan dung nhân ái, tấm lòng quan tâm thần tử này, ta thực sự không nhịn được mà muốn tặng lời khen ngợi!



Kiền Vạn Đế cố ý hỏi tiếp:



– Tặng lời khen ngợi sao? Về thìa cháo lúc nãy à?



Minh Đức vừa muốn đẩy hắn ra, vừa muốn đứng lên. Nhưng Kiền Vạn Đế ôm rất chặt, một cánh tay vòng qua hông y, kéo sát Minh Đức về phía mình, gần đến mức chỉ cần hắn cúi đầu là có thể cắn lên đôi tai mỏng của y.



– Mới sáng sớm ra đã đánh giết nhiều người như vậy, làm mọi người bất an, hỗn loạn. Ngươi a, tốt nhất là hãy yên yên ổn ổn ở lại trong cung này, không được đi đâu cả, bằng không người trong thiên hạ chắc không được sống an ổn với ngươi đâu!



Những lời khác Minh Đức có thể nhẫn nhịn được, nhưng lời này y tuyệt đối không bỏ qua. Y lập tức đẩy mạnh Kiền Vạn Đế ra, cười lớn:



– Không được đi đâu cả sao? Nhưng mỗi sáng vẫn phải đến yết kiến cái ả Hiền phi kia đúng không?



Kiền Vạn Đế sửng sốt, lập tức đưa tay kéo Minh Đức lại. Lần lôi kéo này mạnh hơn lần trước, Minh Đức có hơi loạng choạng, rồi bị vác lên vai, sau đó bị đặt lên ghế dựa.



Tấm lông chồn trắng mềm mại lướt nhẹ qua chiếc cằm nhọn của y, chiếc cổ trắng ngần đến nỗi gần như trong suốt, nhìn thấy được cả huyết mạch màu xanh nhạt kéo dài từ làn da nơi xương quai xanh xuống dưới. Nhịp đập gấp gáp đó khiến cho bụng dưới Kiền Vạn Đế khẽ giật, nhịp đập đó cũng mỏng manh giống như chỉ cần ấn mạnh một chút là sẽ đứt lìa.



Thanh âm Kiền Vạn Đế có chút khàn khàn, thấp giọng nói tiếng được tiếng không:



– …… Ta muốn xem ai dám gọi ngươi đến yết kiến…… yết kiến ta ngươi còn lẩn như trạch, lại còn dám đi gặp người khác……



Cung nhân hầu hạ đứng bên trong chỉ kịp buông rèm xuống rồi vô thanh vô tức lui ra ngoài, nhưng một tấm rèm mỏng vẫn không thể che đậy được những gì đang xảy ra.



Minh Đức vừa thẹn vừa giận, cắn mạnh vào tay Kiền Vạn Đế:



– Buông ra!



Tiểu tử này có răng nanh nhọn, cắn một phát liền chảy máu. Kiền Vạn Đế liền không chút nghĩ ngợi đưa phần hổ khẩu (phần giữa ngón trỏ và ngón cái) đang đổ máu của mình chặn cái miệng của Minh Đức lại. Minh Đức cau mày, dùng hết sức mà cắn, day đi day lại lên vết cắn, mùi máu tanh xộc thẳng lên tận óc, khiến y trở nên điên cuồng, hận không có một con dao ở đây để đâm thẳng vào Kiền Vạn Đế.



Kiền Vạn Đế vẫn ghì chặt tay lên miệng y, rồi cúi đầu xuống hôn lên ấn đường y, sau đó gầm nhẹ:


– Sao ngươi lại ở đây? Sao lại không mang theo tiểu hài tử đến chơi? Ta rất nhớ tiểu hài tử của ngươi nha!



A Túy lên xe rồi liền buông rèm xuống, mới quay lại nhìn Minh Đức. Chỉ một năm không gặp, nàng đã trở thành lương đễ, so với cuộc sống trước kia thì phú quý hơn nhiều, thế nhưng giữa đám quần áo lông khổng tước cùng trang sức vàng ngọc, cả người lại toát ra vẻ tái nhợt khó nói nên lời.



Minh Đức thấy vậy liền kinh sợ:



– Ngươi làm sao vậy? Thái tử đâu?



A Túy có chút run rẩy, nàng hít sâu một hơi, rồi mới có thể chấn định lại mà nói thẳng:



– Thái tử bị cấm túc!



Minh Đức cả kinh. Y và A Túy cứ ngồi nhìn nhau một hồi lâu, đầu óc được tôi luyện bao nhiêu năm chìm nổi trong cuộc chiến chốn thâm cung của y chợt trở nên căng thẳng, một dự cảm xấu dần dần bao trùm lấy thùng xe hào hoa lộng lẫy.



– Hoàng…… Hoàng hậu đâu?



A Túy che miệng lại, cố kiềm nén hết mức để ngăn mình khóc lớn.



Minh Đức chỉ cảm thấy cả thân mình như đang rơi vào hố băng sâu thẳm, lạnh lẽo:



– …… Hoàng hậu đâu? Tại sao Thái tử lại bị cấm túc? Hoàng hậu đang ở đâu?



A Túy nghẹn ngào không nói nên lời, chỉ kịch liệt lắc đầu:



– Hoàng hậu nàng ấy…… nàng ấy đã…… đã bị…… ban cho cái chết……



Minh Đức cảm thấy cả người mình mềm nhũn, vô thanh vô tức ngã ra ghế.



A Túy ngồi xuống, dùng tay quệt hết nước mắt:



– …… Lúc trước Hoàng thượng phát giác ra chuyện Đông Dương vương muốn tạo phản, cho nên giam lỏng hắn ở kinh thành, tính kế bao vây vương phủ diệt sạch…… Hoàng hậu lén phái người giúp hắn trốn khỏi kinh, hy vọng có thể…… có thể khiến hoàng cung đổi chủ…… Thế nhưng sự tình bị bại lộ, Hoàng thượng rất phẫn nộ…… Việc này Hoàng thượng giữ bí mật vì không muốn cho ngài biết, đối với người ngoài thì nói là Hoàng hậu ẩn cư tu phật, nhưng mọi người trong Đông cung đều biết sự thật là Hoàng hậu đã……



Minh Đức cảm thấy hai tay mình bắt đầu run rẩy, cơ hồ không nói nên lời.



– Ngài mau trốn đi!



A Túy nắm chặt lấy tay Minh Đức, chặt đến nỗi móng tay đâm sâu vào da thịt y, hằn lên những vết đỏ.



– Nghe nói Hoàng thượng sẽ không để cho ngài thoát khỏi đây nữa đâu. Ngài vừa đi thì cung Hoàng hậu cũng bị phá đi để xây cung điện mới, tất cả là chuẩn bị cho ngài đấy!…… Ngài mau trốn khỏi đây đi, đi thật xa vào, đừng lưu lại chốn kinh thành này! Ý định của Hoàng thượng đã rõ mồn một rồi, nếu ngài không mau chóng rời khỏi đây, thì đời này đừng mong có thể bước một bước ra khỏi tẩm cung!