Phượng Hoàng Đồ Đằng
Chương 45 : Cung trung lưu thiện
Ngày đăng: 22:04 21/04/20
(Bữa trưa mất ngon trong cung)
Đinh Hoảng lại nhớ tới nữ nhân nhà mình ở nơi thâm cung này, trước mắt không thể nào thoát ra được, không khỏi sững lại trong chốc lát. Lúc hắn còn đang sững sờ tại chỗ, đột nhiên một thanh âm truyền đến, thản nhiên hỏi:
– Ai đang ở phòng khách vậy?
Đinh Hoảng cảm thấy thanh âm kia có chút quen tai, lại hơi ngẩn ra, sau đó nghe thấy giọng Trương Khoát năn nỉ:
– Hoàng thượng lát nữa sẽ đến đây, tiểu quý nhân mau quay về phòng nghỉ ngơi đi, bên ngoài lạnh lắm. Cứ để nô tài đi xem người nào ở phòng khách rồi sẽ về bẩm báo cho ngài là được.
Tiếng hạt cẩm thạch va vào nhau kêu lạch cạch, êm ái như tiếng nước suối chảy róc rách. Từng bước chân cùng nhịp thở như muốn câu hồn đoạt phách những người xung quanh, lúc đầu chỉ thấy thấp thoáng một thân ảnh trắng toát, trên tay quay quay một chuỗi hạt cẩm thạch, đang rời đi, sau đó y liếc mắt thoáng nhìn về phía này rồi lại quay đi. Tấm áo lông trắng phủ kín thân hình được cố định bằng sợi đai lưng buộc quanh hông, đuôi dài mềm mại quét lên tấm thảm, nhẹ nhàng tựa như chỉ hơi động khẽ sẽ bừng tỉnh từ mộng cảnh.
Đinh Hoảng không biết chuyện gì đang xảy ra. Hay nói cách khác, hắn biết rằng đây là lần thứ hai mình gặp được người đó, thế nhưng bất luận hắn có mường tượng ra những cuộc gặp gỡ mà hắn là người khiến người kia phải chật vật, phẫn nộ như thế nào đi chăng nữa, thì tuyệt đối không bao giờ nghĩ đến trường hợp gặp mặt người kia lại khiến hắn cứng họng như bây giờ.
Cái người đã từng khiến hắn hận thấu xương kia đáng lẽ ra phải ở trong doanh trại đóng ở ngoại thành chờ gọi yết kiến, cái người mà mồm miệng hiểm độc cùng xuất thân hèn mọn – Thượng Quan Minh Đức kia tại sao lại xuất hiện ở tẩm cung của Kiền Vạn Đế? Y còn mặc trên mình một áo ngủ trắng, thật giống như y là chủ nhân chân chính của nơi này vậy?
Kỳ thật nếu đổi lại là người khác, Đinh Hoảng lập tức sẽ hỏi rằng chuyện gì đang xảy ra. Dù có hoang đường, *** uế đến mức nào, hắn không phải không thể chấp nhận. Đây là Hoàng thất, chuyện hoang đường của các thời đại được giấu kín trong thâm cung còn ít sao? Hoàng thượng thích tiểu nam hài dung mạo xinh đẹp là chuyện bình thường. Đừng nói đến Hoàng thượng, ngay cả những triều thần cũng nuôi mấy giảo đồng linh nhân (diễn viên kịch xinh đẹp, trẻ tuổi) trong nhà, chuyện này cũng rất chi là bình thường.
…… Nhưng nếu đổi lại là Thượng Quan Minh Đức!
Đinh Hoảng lập tức ngây người ra. Thế nhưng Thượng Quan Minh Đức vừa liếc nhìn thấy liền bước lại gần, giống như thân thiết lắm, nụ cười mang theo chút lãnh đạm cùng mỉa mai, cung kính nói:
– Đinh đại nhân vẫn khỏe chứ?
Đinh Hoảng lùi nửa bước:
– Ngươi? Tại sao ngươi……
Minh Đức ngồi xuống ghế, chống cằm, nhìn Đinh Hoảng chằm chằm:
– Phương nào lại lũ lụt sao? Đinh đại nhân lần này đến đây là vì bách tính phương nào mà xin cứu trợ vậy?
Dáng ngồi của y vô cùng thoải mái, uể oải như con mèo nhỏ vừa mới tỉnh dậy. Mái tóc dài chỉ tùy tiện buộc sau đầu, mấy lọn rối xõa xuống hai bên vai khoác áo bông trắng, ánh mắt đầy xoi mói, toát lên vẻ hư hỏng cùng kiêu ngạo khó tả.
Đinh Hoảng giận dữ nói:
– Lão thần là phụng mệnh Hoàng thượng mà đến Thanh Trinh điện đợi thánh giá!
Minh Đức ‘à’ một tiếng rõ dài, sau đó tươi cười hỏi:
– Lâm tướng quân đâu?
Nghe xong lời này, Đinh Hoảng mới thở phào nhẹ nhõm. Đằng này hắn thở phào, thì bên kia sắc mặt Minh Đức trầm xuống, y quăng chiếc thìa vừa nãy đút cho Kiền Vạn Đế đi, chiếc thìa rơi xuống đất vỡ choang.
Kiền Vạn Đế cũng không tức giận, nhìn thấy cung nhân nhẹ chân nhẹ tay đi đến dọn dẹp, mới chậm rãi nói:
– Trẫm có lỗi gì mà ngươi lại ghét bỏ trẫm như vậy?
Minh Đức hừ một tiếng, đứng lên quay người đi vào trong tấm rèm ngọc bích, biến mất sau tấm bình phong. Y chỉ khoác một lớp áo khoác lông trắng, dải lụa thắt hờ bên hông, thân nhiệt ấm áp của y vẫn lẩn quất trên mấy ngón tay hắn, mang theo ý phong tình ám muội. Kiền Vạn Đế không khỏi quay đầu nhìn tấm bình phong một hồi, sau đó mới quay lại, thản nhiên cười nói:
– Càng lớn càng không có phép tắc!
Đinh Hoảng với Lâm Băng cũng không biết phải đáp sao cho phải, đành cười cho qua. Bữa cơm này một chút hứng thú ăn cũng không có, Kiền Vạn Đế rõ ràng đang mất hứng, lúc sau chỉ có cung nhân đến báo tình hình của tiểu quý nhân trong phòng rồi rời khỏi. Suốt bữa cơm, Kiền Vạn Đế dường như đứng ngồi không yên, liền tìm cớ đuổi hai người Đinh Hoảng với Lâm Băng về.
Đinh Hoảng tuy trong lòng cảm thấy tức tối, nhưng không dám phát tiết, chỉ có thể ‘hừ’ một tiếng rồi đùng đùng rời khỏi. Ngược lại, Lâm Băng chậm rãi bước từng bước, được mấy bước thì bị Kiền Vạn Đế gọi lại:
– Ái khanh đợi chút.
– Có thần.
– Minh Đức với ngươi giao tình không tồi nhỉ?
Mồ hôi sau gáy Lâm Băng lập tức túa ra như mưa. Nói ‘giao tình không tồi’ là có ý gì? Hoàng thượng hỏi hắn rằng hắn với cái gối đầu của ngài có phải giao tình không tồi đúng không, hắn phải trả lời sao đây?
Lâm Băng liền cười ha ha nói:
– Trên chiến trường thì phải chiếu cố lẫn nhau, nên mới thế……
Kiền Vạn Đế gật gật đầu, đột nhiên hỏi:
– Ái khanh hôm nay thấy được những gì rồi?
Lâm Băng ngước mắt lên nhìn, chỉ thấy Kiền Vạn Đế đang đùa nghịch tràng hạt ngọc, tuy lời nói dịu dàng, nhưng nét mặt lại lạnh lùng, không chút cảm xúc.
Lâm Băng cúi đầu:
– Thần hôm nay phụng chỉ vào yết kiến Hoàng thượng, còn được ban thưởng một bữa cơm, còn lại…… đều không thấy.
Kiền Vạn Đế gật gật đầu, đứng dậy đi vào trong phòng trong, trước khi đi còn buông lại một câu, theo gió truyền đến tai Lâm Băng:
– ái khanh nên nhớ mọi thứ còn lại đều không thấy, mấy chữ này phải nhớ kỹ, đừng quên……