Phượng Hoàng Đồ Đằng

Chương 44 : Thanh trinh thần khởi

Ngày đăng: 22:04 21/04/20


(Buổi sáng máu me ở Thanh Trinh điện)



Lời này đúng là thật. Nếu bên cạnh không có ai hầu hạ, Minh Đức sẽ nhất định làm mấy chuyện giận dỗi kiêu căng như vậy.



Vì vậy, mấy cung nhân đành quỳ xuống, lẳng lặng chờ đợi bên giường, ngay cả hơi thở cũng có chút dồn nén, tránh gây ra tiếng động mạnh. Không biết đã đợi trong bao lâu, ánh mặt trời chói chang xuyên qua song cửa mà chiếu vào trong phòng, vị tiểu công tử đang ngủ nướng trên giường miễn cưỡng mở mắt ra, hừ một tiếng:



– Nước……



Từ sớm đã phân phó ngự phòng làm bát chè đặc dâng lên, bát chè đựng trong một chiếc cặp ***g dát vàng và ủ ấm bằng một lớp than gỗ xung quanh, dù có để nửa ngày cũng không bị nguội. Vừa nghe thấy tiếng gọi của Minh Đức, cung nữ vội vàng bưng lên.



Minh Đức uể oải ngồi dậy, dụi dụi hai mắt, rồi ngáp một cái, gãi gãi đầu. Tất cả nữ nhân trong hậu cung đều cố gắng để luôn luôn xinh đẹp nhất trong những lúc nhạy cảm thế này, ngay cả mấy cung nữ đang quỳ dưới đất kia cũng vậy, trước khi được tuyển vào cung, thượng cung cục cũng phái ma ma trong cung đến dạy những điều cơ bản như ‘Động phòng hoa chúc triêu dung khởi’, rồi ‘Nhất chi hồng diễm lộ ngưng hương’. Ở các triều đại trước, nam nữ có dung mạo tuyệt sắc ở hậu cung đều biết rằng buổi sáng ngủ dậy là thời điểm xấu xí nhất của mình, nên đều chú trọng đến từng cử chỉ nét mặt. Ai lại như cậu ấm này…… chẳng có chút kiêng nể gì!



[15: Động phòng hoa chúc triêu dung khởi: sáng động phòng rất mệt, thường ko muốn rời giườngNhất chi hồng diễm lộ ngưng hương: trích trong bài thơ thứ 2 trong chùm 3 bài thơ “Thanh bình điều” của Lý Bạch. Lý Bạch làm chùm thơ này cho vua Đường để tán tụng sắc đẹp của Dương Quý phiNhất chi hồng diễm lộ ngưng hương,Vân vũ vu sơn uống đoạn tràng.Tá vấn hán cung thùy đắc tự,Khả liên phi yến ỷ tân trang.Bản dịch của Trần Trọng San:Một nhánh hồng tươi, móc đọng sương,Mây mưa Vu giúp uống sầu thươngHỏi nơi cung Hán ai người giống?Phi Yến còn nhờ mới điểm trang]



Uyển Nhi ho một tiếng, cúi đầu. Ai ngờ Minh Đức chẳng kiêng dè mấy chuyện lễ nghĩa này, ngáp một cái rõ to, sau đó đột nhiên quay sang hỏi:



– Ngươi ý kiến gì?



Uyển Nhi lễ phép trả lời:



– Nô tỳ không dám.



Cung nữ, thái giám hầu hạ trong Thanh Trinh điện đều đã gặp qua tất cả cung tần mỹ nữ đến đây thị tẩm, vì thế quyền thế còn cao hơn cả mấy chủ tử cấp bậc thấp kém. Chỉ cần thái độ vẻ mặt đúng chừng mực, thì bình thường mấy tần phi cũng không thích dây dưa với bọn hạ nhân hầu hạ Hoàng thượng.



Ai ngờ rằng Minh Đức nhìn nàng ta rồi đột nhiên ra lệnh:



– Ngươi ngẩng đầu lên ta coi.



Uyển Nhi vừa ngẩng đầu lên. Lúc này, nàng ta mới được chiêm ngưỡng toàn bộ dung nhan của người được gọi là tiểu quý nhân này, tựa như một khối ngọc được đẽo tạc tinh xảo lung linh trong nắng sớm, đôi mi dài hơi rủ xuống, vừa toát lên vẻ lãnh đạm không nói nên lời, lại vừa kiều diễm đáng yêu. Ánh mắt kia giống như ánh hào quang mơ hồ lay động, chỉ cần một cái liếc nhìn liền phát ra thứ ánh sáng trong suốt như bảo thạch.



Minh Đức chậm rãi giơ tay lên, rồi hất đổ bát chè.



‘Choang’ một tiếng, chiếc bát sứ rơi xuống vỡ vụn, mấy cung nhân lập tức quỳ xuống:



– Chủ tử bớt giận! Đây là do Hoàng thượng ban cho……



Minh Đức hỏi:



– Bảo ngươi ngẩng đầu lên để ta nhìn, chứ ai cho phép ngươi nhìn ta?



Đừng nói đến Uyển Nhi, ngay cả mấy người đang quỳ trên mặt đất cũng chưa từng gặp qua một chủ tử kiêu căng như vậy, nên nhất thời đều ngây ngẩn.



– Lại còn dám dâng cái bát thuốc ngủ này nữa, ngươi định để ta ngủ đến khi nào hả?



Uyển Nhi vội vàng chấn định lại, từ tốn nói:



– Chủ tử hiểu lầm rồi, bát chè này là do Hoàng thượng ban cho.



Minh Đức cảm thấy cực kỳ khó chịu:



– Đầu óc hắn có chậm mạch nên đầu óc các ngươi cũng hỏng hết rồi à? Trông cái mặt lanh lợi thế kia mà ngu ngốc!



Y vén chăn trèo ra khỏi giường, đi thẳng qua đám người đang á khẩu trên mặt đất, vừa ngáp rõ to vừa khoác loạn lên người mấy bộ quần áo. Ngày trước khi còn ở trong quân đội, mới đầu còn chưa biết mặc áo giáp áo lót, buộc thắt lưng như thế nào, liền mặc đại vào, đi ra ngoài liền bị một phó tướng ba chân bốn cẳng lôi vào mặc lại cho tử tế. Vật nhỏ này tuy có nhiều phương diện am hiểu đến mức người khác khó mà với tới, nhưng nhiều mặt khác lại nghèo nàn đến tồi tệ.


Kỳ thật hắn cũng biết, chiến thắng này không thực sự hiển hách như thánh chỉ nói. Đông Dương vương Tấn Nguyên phạm thượng, làm loạn, nhưng cái ‘loạn’ này ở mãi tít phía Bắc, căn bản không chạm tới Thiên triều. Còn lũ phản quân kia cũng chỉ là nhất thời kiêu ngạo, bị dồn đến vùng đất hoang, lại đúng thời điểm đầu xuân, quân lương vì thế mà cạn kiệt dần, cho nên quân ta chẳng cần đánh cũng thắng.



Huống chi hắn cũng không phải là người duy nhất lập nên những chiến thắng này. Một tướng lĩnh muốn được lập công phong thưởng, thì ít ra cũng phải dẫn quân đại phá địch, bắt giữ chủ soái, chém lấy thủ cấp mang về kinh thành. Còn hắn, đúng là hắn có dẫn đại quân đến dồn ép quân địch ở phương Bắc, nhưng vừa quyết định xông lên thì lại bị thánh chỉ triệu về kinh. Giống như bắn một mũi tên vậy, hắn đã hao tâm tổn lực kéo dây cung đến cực đại, nhưng người bắn mũi tên ra cũng như người chân chính lập công lại là Thượng Quan Minh Đức.



Nếu…… cho hắn một thời gian, Lâm Băng hắn nhất định sẽ đường đường chính chính lập một cái công cho Thiên triều. Thánh chỉ triệu hắn về kinh khẩn cấp được truyền đến đúng thời điểm mấu chốt, khiến Lâm Băng hắn trở thành một mũi kim khâu nên bộ xiêm y cho Minh Đức.



Tuy trong lòng bất mãn, nhưng hắn cũng không thể hiện ra bên ngoài, chỉ dập đầu thật sâu đáp lại:



– Thần chỉ làm đúng bổn phận mà thôi, không dám đòi chữ ‘công’.



Kiền Vạn Đế mỉm cười:



– Mang binh dẹp giặc đúng thật là bổn phận của ngươi. Nhưng nếu chỉ mỗi việc lập công dẹp giặc thôi, thì trẫm sẽ không phong thưởng binh quyền cho ngươi đâu!



Lâm Băng không dám mở miệng.



Kiền Vạn Đế liếc hắn một cái, nhẹ nhàng nói:



– Ái khanh không cần hoảng sợ. Trẫm đem người giao cho ngươi, ngươi lại có thể mang người về không chút khiếm khuyết. Điều này thực sự khiến trẫm…… thập phần vui mừng.



Hắn nhẹ nhàng đưa thánh chỉ ra, Lâm Băng lập tức chạy đến đón lấy. Một tấm gấm vàng, đó chính là phú quý phồn hoa, tôn vinh khôn cùng cho tuổi già của hắn.



Lâm Băng bất luận thế nào cũng vô pháp đoán ra hàm ý của Kiền Vạn Đế. Rốt cuộc hắn làm Kiền Vạn Đế vừa lòng ở điểm nào? Ai là người trở về không chút khiếm khuyết? Bởi vì hắn đã từng bất đắc dĩ bị đày đến ải Bắc lạnh thấu xương nhiều năm như vậy, giờ lại gặp may có thể đứng trong hàng ngũ triều thần.



Lâm Băng với Đinh Hoảng đứng ở ngoài Thanh Trinh điện một hồi lâu mà chẳng thấy Kiền Vạn Đế triệu vào, mà hai người cũng không dám đi linh tinh, một lát sau lại ngửi thấy một mùi máu tươi từ bên trong truyền ra, tiếp đó nhìn thấy mấy tên thái giám cà nhắc chạy tới, thì thầm với nhau:



– Mau! Mau! Mau về Vạn Tuế gia quét tước sạch sẽ rồi mang người về!



Người khác liền cười nói:



– Ngươi gấp cái gì? Ai chẳng biết cả danh sách trò phá hư của cái tên được thánh sủng kia. Đừng nói đến giáo huấn mấy tên nô tài thấp kém, mà ngay cả đập đổ Thanh Trinh điện này cũng……



Đinh Hoảng cùng Lâm Băng bốn mắt nhìn nhau, cảm thấy khó hiểu. Lúc này, cánh cửa cung điện mở ra, Đinh Hoảng liền nhìn thấy mấy tiểu thái giám đang dùng cáng khiêng mấy người máu me be bét lên, bên trên còn phủ một lớp vải bố, sau đó chệnh choạng rời khỏi.



Đinh Hoảng cả kinh, quát:



– Đứng lại!



Thái giám A Bảo đi đầu, vừa nhìn thấy Đinh Hoảng liền hoảng sợ, vội vàng lấy tay lau mồ hôi, cười cười nói:



– Hai vị sao lại ở đây? Hắc! Mới sáng ra đã gặp chuyện không hay rồi!



Đinh Hoảng hạ giọng hỏi:



– Sao lại thế này? Hoàng thượng tẩm cung, sao lại đánh chết người thế này? Nô tài các ngươi được giáo huấn kiểu gì mà dám to gan như vậy?



– Ôi! Ngài ơi! Chuyện này có liên quan gì đến bọn nô tài đâu! Cho dù có ăn gan hùm cũng không dám gây ra sự tình này a! Đại nhân nhìn xem, đây chẳng phải là cung nữ của Hiền phi nương nương đang được tối sủng ái hay sao? – A Bảo nói xong liền lật tấm vải lên cho Đinh Hoảng nhìn thấy khuôn mặt của Đức Thuần. – Đúng là nghiệp chướng! Tiểu chủ tử này vừa trở về liền xuống tay ngay với Hiền phi!



Đinh Hoảng vừa nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của cung nữ kia, vô thức thầm niệm Phật.



Hiền phi từ khi tiến cung đến nay rất được sủng ái, còn áp đảo cả một Đinh Chiêu Dung luôn đứng đầu hậu cung. Thời gian này, mọi người đều đồn đãi rằng Hiền phi sẽ được phong hậu, thậm chí ngay cả phi tần cung nữ được thị tẩm cũng phải đến bái kiến theo đúng quy tắc.



Nhưng ai lại dám lớn gan ra tay với người của Hiền phi!