Phượng Hoàng Đồ Đằng

Chương 43 : Ngọc minh hương đạm

Ngày đăng: 22:04 21/04/20


(Hương minh ngọc tản mát)



Mùa đông năm đó, đại quân Bắc cương phục kích đám quân phản loạn ở phía bờ Nam sông Hoài. Thuộc hạ của Đông Dương vương Tấn Nguyên âm mưu xưng vương một cõi. Thế nhưng ngay trong ngày đại điển đăng cơ liền bị một tướng quân thiếu niên cầm đao ngăn cản, một người một ngựa, áo giáp bạc trắng chói lòa, đứng từ xa giương cung lên, một tiễn đâm xuyên ngực đối phương.



Ma Già cổ cung bắn ra một tiễn, ánh sáng vụt qua, hòa cùng ánh nắng trên trời.



Người đó là một tiểu công tử nhà danh giá nhưng chưa từng nghe tên, thiếu niên này lãnh tuấn thanh tú đẹp đẽ, thân thủ hoạt bát, tựa như một ngôi sao băng thoáng vụt về phía chân trời, lưu lại một vệt trắng bạc đằng sau, giữa thời loạn lạc bỗng dưng chói sáng. Trong chưa đầy ba tháng, diệt phản quân, sát thủ tặc, đám tàn quân của Đông Dương vương Tấn Nguyên chạy trốn lên núi tuyết, y một thân một ngựa phóng ngàn dặm đuổi giết, đỉnh Thiên Sơn đồ sộ nguy nga nhiễm một màu máu, nhưng thân ảnh kia vẫn áo trắng tung bay, không có nửa điểm vấy bẩn.



Loạn thế sinh anh hùng, thời thế sinh nhân tài. Trận chiến nơi biên cương tạo nên Trác Ngọc, hiện giờ giang sơn nội chiến lại tạo nên Thượng Quan Minh Đức.



Đầu xuân năm ấy, Lâm Băng bị thương phải quay về kinh, thánh chỉ cũng lệnh cho Thượng Quan Minh Đức thống lĩnh đại quân hồi kinh. Lúc ấy, Thượng Quan Minh Đức đã chiến công xếp thành đống, toàn quân cao thấp đều điêu tạc hình phượng kỳ, cho dù một chuyến tập kích ngàn dặm nhưng tinh kỳ vẫn phần phật trong gió, cơn chấn động uy mãnh này so với thời Trác Ngọc mới xuất hiện còn thập phần uy danh hiển hách hơn.



Đại quân Hán Bắc hành quân thần tốc một quãng đường dài ba ngàn lý đến ngoại ô kinh thành, lúc tới nơi đã là chạng vạng. Sáng mai khi cửa thành được mở, đại quân sẽ được triệu vào để bái kiến Kiền Vạn Đế.



Lúc nhóm lửa nấu cơm chiều, Minh Đức ném áo giáp sang một bên, ngồi trong lều nhàm chán nướng đồ ăn. Mấy thị vệ với phó tướng đều bị y đuổi hết ra ngoài, sau đó y mới tẩm muối lên miếng thịt nướng, sung sướng cắn một miếng, rồi lăn lộn trên giường đầy thỏa mãn.



Người đứng ngoài lều cố tình nói to, tỏ vẻ tức giận:



– Mùi gì vậy? Thơm quá! Thơm quá!



Sau đó, một thị vệ khác lập tức cản lại:



– Cơm tối ở bên kia, dám ầm ĩ trước mặt tướng quân, cẩn thận cái miệng kẻo lại vạ cái thân đấy!



Minh Đức nhíu nhíu mày, tiếp tục ăn. Khi ở một mình, y không mặc áo giáp hay võ trang. Lần trước y cũng đang ngồi ăn thịt nướng trong lều, rèm cửa bỗng nhiên bị vén lên, mấy phó tướng bước vào, vừa giúp y nướng thịt, vừa bẩm báo tình hình đại quân, còn y ngồi một bên vừa quạt lửa, vừa ậm ừ nghe, sau đó đột nhiên ngẩng đầu lên thì thấy vẻ mặt của mấy người kia có điểm kỳ quái.



Lúc ấy. y thuận miệng hỏi:



– Các ngươi làm sao vậy? Mặt ta có nhọ sao?



Mấy người kia xấu hổ nhìn nhau, cuối cùng đùn đẩy cho một phó tướng khá lớn tuổi. Hắn gãi đầu, cười khà khà nói:



– Bình thường không ngờ rằng tướng quân khi mặc thường phục… ha ha… lại còn trẻ trung xinh đẹp như vậy……



Minh Đức vốn tuổi còn trẻ, dáng người gầy gò, lúc tháo bộ áo giáp xuống liền lộ ra khuôn mặt phấn quang như ngọc, dưới ánh lửa vẫn mơ hồ hiện ra một tiểu mỹ nhân được nuông chiều trong Thanh Trinh điện. Tiểu mỹ nhân tính tình thô bạo, lại được nuông chiều kia đã bị những lo âu cùng bụi đất trên con đường chinh chiến ngàn dặm che giấu, thế nhân nhìn vào đều chỉ thấy một thiếu niên tướng quân uy phong mà trầm túc. Ai có thể nghĩ rằng tiểu công tử ngây thơ đang ngồi nướng đồ ăn kia cùng tướng quân oai phong lẫm liệt lại là cùng một người?



Lúc ấy, Minh Đức chỉ cười cười, cũng không trả lời. Từ đó trở đi, lúc mặc thường phục nghỉ ngơi, y lệnh cho mọi người không ai được vào trong lều.



Y biết chính mình vẫn chưa thực sự trưởng thành, y vẫn có lúc cảm thấy sợ hãi, nhút nhát, muốn được nuông chiều, muốn phát giận. Thế nhưng một Thượng Quan Minh Đức như vậy sẽ không thu được lòng người. Y phải là một tướng quân hoàn hảo, phải khiến cho người khác nhìn vào phải thấy khiếp sợ, y phải chôn chặt một tiểu quý nhân ngày đêm chui rúc trong cung điện khóc lóc kia vào sâu tận đáy lòng.



Đột nhiên một thanh âm ở bên ngoài truyền đến:



– Tướng quân, trong cung có người cầu kiến.



Minh Đức bỏ xiên thịt xuống, quệt miệng nói:



– Cho vào!



Rèm cửa bị vén lên, một đại thái giám mặc tử y mang theo mấy tiểu thái giám khom lưng cúi đầu đi vào, mỗi người trên tay đều bưng một khay nhỏ, bên trên có phủ vải nên không rõ là thứ gì, chỉ biết đó là những đồ vô cùng tinh xảo, quý hiếm. Lúc trước khi còn ở trong Thanh Trinh điện, Minh Đức đối với mấy thứ quý hiếm đều đã nhìn qua, thế nhưng lại chẳng thèm để vào mắt, chỉ chậm rãi chọn tư thế thoải mái rồi ngồi xuống, thanh âm kéo dài ra, vẻ chán chường:



– Trương công công lâu rồi không gặp nhỉ?



Trương Khoát ngẩng đầu lên, mỉm cười khiếm tốn:



– Là nô tài có vinh dự được gặp tiểu quý nhân. Tiểu quý nhân ở ngoại thành đóng quân đã hai ngày nay, Hoàng thượng lo nghĩ đến đau lòng. Vì thế, phái nô tài đến cung nghênh tiểu quý nhân trở về gặp người.



Minh Đức dùng đuôi mắt liếc nhìn hắn, sau đó nằm dài trên tiểu tháp, uể oải lên tiếng:



– Người đâu




Ngay bên cạnh cửa ra vào có đặt một lò lửa nhỏ, khiến cho từng đợt gió lạnh từ ngoài tràn vào đều bị tan sạch. Trong phòng tỏa ra một hương vị ngọt ngào, từ sau bức rèm giường, Hoàng thượng đang định đứng dậy, tiếng hừ nhẹ khàn khàn, hồn nhiên nhưng cũng đầy bất mãn mơ hồ truyền ra từ trong chăn, chắc là đã bị đánh thức, có vẻ thập phần mất hứng.



Mấy cung nhân nhìn nhau, đều có chút bối rối trước sự tình trước mặt. Trương Khoát gần như vô thanh vô tức, thấp giọng ra lệnh:



– Còn đứng đấy làm gì? Còn không mau hầu hạ Hoàng thượng mặc quần áo thượng triều!



Từ trước tới giờ nếu có phi tần được triệu đến thị tẩm, mấy chuyện quần áo đầu tóc lúc sáng hôm sau đều là người được thị tẩm làm. Thế nhưng đừng nói đến hầu hạ Lý Ký, đối với Minh Đức mà nói, ngay cả quần áo của y cũng không biết cách mặc. May mà y không phải hầu hạ Kiền Vạn Đế mặc quần áo, nếu có, chắc y chỉ biết đổ ập đống quần áo lên đầu Kiền Vạn Đế cho hắn tự sinh tự diệt.



Đại cung nữ Uyển Nhi mới được thăng chức, trước kia cũng chưa từng hầu hạ một tiểu chủ tử khó chiều như Minh Đức, nên hiện giờ cũng chẳng biết phải làm sao, đành phải tiến tới vén gọn bức rèm sang hai bên. Trong lúc đưa tay lên buộc rèm lại, thừa cơ khi ánh đèn còn mông lung, nàng ta liếc nhìn thấy một đống tròn tròn trên giường, có vẻ như là một người, nhìn qua thấy y thực sự rất ưa nhìn, nói cách khác là y vô cùng xinh đẹp.



Nàng ta không phải là người không biết phân biệt tốt xấu, lúc này liền cúi người xuống:



– Nô tỳ thỉnh an chủ tử.



Nàng ta không biết phải xưng hô với người đang nằm trên giường kia như thế nào. Là tần, là phi, hay là người nào khác, vì thế chỉ qua loa gọi một tiếng chủ tử. Mấy cung nhân phía sau cũng biết điều, bắt đầu quỳ xuống thỉnh an.



Minh Đức đang mơ ngủ, lại bị thanh âm kia đánh thức, mơ màng cảm thấy khát nước, lơ mơ kêu một tiếng:



– Nước……



Cung nữ đứng sau Uyển Nhi đang bưng một chén trà mà Kiền Vạn Đế hàng sáng nhất định phải thưởng qua, đó là nước sương được thu thập lúc sáng sớm, nghe nói uống vào liền cảm thấy khoan khoái tinh thần. Hàng sáng, Kiền VạnĐế đều phải uống loại trà này để tinh thần được tỉnh táo, thói quen này bao nhiêu năm rồi vẫn không đổi. Uyển Nhi trong lúc lúng túng không biết phải làm sao, liền luống cuống lấy chén trà kìa đưa cho Minh Đức.



– Mời chủ tử……



Minh Đức không chút khách khí cầm lấy chén trà, uống một hớp, hình như hương vị không hợp nên càu nhàu vài câu, sau đó ngã xuống giường ngủ tiếp.



Đại cung nữ lúc này mới phát hiện ra tình huống hiện giờ, vội vàng đặt chén trà lên bàn, quỳ sụp xuống:



– Nô tỳ biết sai, Hoàng thượng tha mạng!



Kiền Vạn Đế nhìn nhìn chén trà ngã chỏng chơ trên mặt đất, một lúc sau mới lên tiếng:



– …… Nên chuẩn bị chút đồ trợ miên (giúp ngủ ngon) mang đến chứ.



Mấy cung nhân đều nơm nớp lo sợ, nhất loạt quỳ xuống.



– Ngay đến một bát chè trợ miên mà ngự phòng cũng không làm được sao?



Mấy cung nhân kinh sợ không dám lên tiếng, chỉ có Trương Khoát là tỉnh táo nhất, lập tức cúi người nói:



– Hoàng thượng nói phải, nô tài lập tức đi phân phó cho ngự phòng, sau này mỗi sáng sẽ chuẩn bị đồ ăn thật tốt cho tiểu quý nhân!



Kiền Vạn Đế lúc này mới gật đầu tỏ ý hài lòng, cầm chén trà dang dở lên uống một hơi cạn sạch, sau đó chẳng phàn nàn một câu, quay người rời đi.



Đại cung nữ Uyển Nhi vẫn quỳ trên mặt đất, cả người toát ra một tầng mồ hôi lạnh.



Nàng ta nhìn thấy rõ ràng, đó là một nam hài tử, tuổi còn nhỏ, chỉ có tướng mạo toát ra chút âm khí. Nghe giọng điệu của Trương công công, hình như hài tử đó thường được gọi là quý nhân, nhưng chỉ là gọi cho phải phép mà thôi, vẫn là có ý muốn che giấu thân phận thực sự của quý nhân kia.



Quý nhân cũng chẳng phải là chức vị cao quý gì, nếu mới chỉ được gọi là quý nhân, thì tại sao Hoàng thượng…… lại sủng ái y đến vậy?



Nàng ta ôm một bụng nghi hoặc mà đứng lên, đột nhiên góc áo bị một người đang quỳ bên cạnh kéo lại. Nàng ta quay đầu lại, chỉ thấy đó là một cung nữ đã từng hầu hạ bên người Hạ Chiêu Nghi, sau khi Hạ Chiêu Nghi vì bạo bệnh mà qua đời, nàng ta bị điều đến Thanh Trinh điện, nghe nói rất nhanh nhẹn, biết hầu hạ người khác.



Uyển Nhi nhỏ giọng hỏi:



– Sao vậy?



– Tỷ tỷ vẫn nên quỳ xuống đi. – Cung nữ kia nhẹ nhàng nói. – Đây là thói quen từ trước của tiểu công tử, tỉnh lại phải có trà có nước. Nếu không có ai bên cạnh hầu hạ, ngài ấy sẽ đến ngự thư phòng làm loạn với Hoàng thượng đấy……