Phượng Hoàng Đồ Đằng

Chương 42 : Thanh long khai ấn

Ngày đăng: 22:04 21/04/20


(Dấu xăm thanh long lan rộng)



Sắc mặt Minh Đức với Lâm Băng nhất thời trở nên khó coi.



Nếu bọn họ thực sự vùi thân nơi đây, Đông Dương vương Tấn Nguyên sẽ lập tức quay trở về đại doanh Hán Bắc, lấy thân phận cùng danh nghĩa nhằm tiếp nhận đại quân hai mươi vạn, sau đó sẽ đầu hàng quy phục đại quân Tây Uyển quốc. Tiếp đó, bọn chúng sẽ có thể nghênh ngang đi qua biên giới phía bắc, thẳng một đường đến uy hiếp kinh thành.



Hơn thế nữa, sau khi sự an nguy của kinh thành bị đe dọa, đại môn biên giới phía Bắc từ nay về sau sẽ rộng mở đối với những nước khác đang nhăm nhe xâm lược!



Ngọn lửa càng lúc càng lớn, đám khói dày đặc che khuất mục tiêu của cung thủ, tất cả bọn chúng đều là quân đội của Đông Dương vương Tấn Nguyên hành quân đến đại doanh Hán Bắc. Lâm Băng chạy về phía trước mấy bước, cảm thấy trước mắt từng lớp núi đá trùng trùng điệp điệp, ẩn hiện trong làn khói đặc đến cay xè mắt mũi. Trận địa cự thạch đã từng chôn thây vô số đại quân giờ đây đang bao vây đám người của Minh Đức bên trong!



– Lâm tướng quân, cách đó không dùng được! – Minh Đức một phen giữ hắn lại. – Ngươi sẽ bị lạc trong mê cung này mất!



Lâm Băng nôn nóng liếc nhìn y, nhìn thấy khuôn mặt thanh tú đẹp đẽ của y, hơi kinh ngạc bởi vẻ trấn tĩnh của thiếu niên tính tình quái gở này, sau đó hỏi:



– Vậy ngươi có cách gì?



Minh Đức nhìn lướt về phía trước:



– Để ta thử đột phá phía trên xem……



Mỗi cột đá nhô lên trong trận cự thạch ít nhất cũng phải cao đến mấy trượng. Nghĩ vậy, Lâm Băng thất thanh hỏi:



– Ngươi nhảy lên được ư?



Minh Đức nói:



– Để ta thử xem.



Tất cả mọi người đều tuyệt vọng nhìn về phía y. Minh Đức thối lui nửa bước, vốn đã có tài nhảy cao, y chỉ cần hít một hơi sâu rồi nhảy vọt lên, giữa không trung mơ hồ vang lên một tiếng vút, tư thế thập phần điêu luyện. Nếu không phải do khói đen đã che khuất mặt trời, có lẽ lúc này mọi người xung quanh đã phải hết lời khen ngợi công phu của y.



Thế nhưng lúc này phía trên vang lên vài tiếng vèo vèo, Lâm Băng thất kinh nói:



– Không tốt rồi!



Minh Đức rơi thẳng từ trên cao xuống, lúc chạm đất còn vang lên một tiếng bụp rõ to, làm bắn lên một đám bụi đất. Mấy mũi tên chỉ bắn sượt qua người y vài li, ở khoảng cách gần như vậy, nếu thân thủ chỉ chậm một giây thì y đã bị biến thành nhím mất rồi.



Lâm Băng tiến tới vài bước kéo Minh Đức dậy, lúc nhìn xuống thì bị giật mình bởi khuôn mặt cực kỳ dữ tợn của y.



Lâm Băng lại một phen giữ chặt lấy y:



– Thượng Quan đại nhân không nên miễn cưỡng! Giờ chúng ta thử tìm đường ra xem!



Kỳ thật chuyện đó còn bất khả thi hơn, lúc vào là do Đông Dương vương Tấn Nguyên cầm theo cổ trận đồ nên việc tiến vào mới dễ dàng như vậy. Giờ thì cổ trận đồ không có trong tay, thế trận xung quanh lại như bóng ma thoắt ẩn thoắt hiện, mọi người không nhớ là mình đã chạy trốn giữa chốn cự thạch này bao lâu rồi, chỉ cảm thấy không khí càng lúc càng nóng, người càng đi càng trở nên khó thở, nhưng cuối cùng đập vào mắt lại chỉ là đường cụt bị đá tảng lấp kín.



Thể trạng Trác Ngọc vốn đã không được khỏe, giờ lại còn phải cõng theo muội muội, dần dần không chống đỡ nổi, chỉ chực ngã xuống. Lộ Cửu Thần vừa lúc đi đến gần, liền đưa tay ra đỡ hắn, nói:



– Trác Ngọc cẩn thận!



Trác Ngọc gạt tay hắn ra, cười lạnh một tiếng hỏi:



– Năm đó, Lộ tổng quản được xưng là thiên hạ vô thuật bất năng phá (cả thiên hạ không có môn võ nào có thể địch lại được). Vậy mà giờ lại bị một trận cự thạch vây khốn sao?



Lộ Cửu Thần ôn hòa nói:



– Từ xưa đến nay số người bị vây khốn ở đây không chỉ có mình ta.
Mọi người đều có công việc riêng mà bận rộn, không ai chú ý tới một gốc cây cổ thụ giữa trận địa cự thạch, có một bóng người đang cố sức bám lấy đống thi cốt bên cạnh mà đứng dậy, khổ sở chật vật một lúc mới chống tay vào thân cây đứng lên thì lại vô lực ngã xuống tiếp.



Trác Ngọc nhắm nghiền hai mắt lại trong chốc lát, dần dần một chút khí lực cũng quay trở về với y, lúc này y mới có thể đứng dậy. Toàn thân y nhiễm một màu máu, nhưng xương cốt thì vẫn đủ cả, không thiếu cái nào, cảm giác thiêu đốt trên lưng cũng hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại một cảm giác tê tê.



Dấu xăm kia đã không còn. Cho dù không cần quay đầu lại, nhưng y cũng có thể tưởng tượng ra tấm lưng bóng loáng của mình, ngoại trừ vết thương cùng máu ra thì chẳng còn thứ gì khác.



Đây chẳng lẽ là dấu hiệu của việc mọi tội nghiệt cùng máu tươi mà y gây ra trong dĩ vãng đã được xóa bỏ sao?



Trác Ngọc có chút kinh ngạc khi biết mình còn chưa chết. Tuy rằng y hiện tại còn rất yếu, nhưng y lại cảm thấy nhẹ nhõm lạ thường, dường như thế gian này trong mắt y bây giờ thật yên tĩnh. Cơn cuồng loạn cùng làn khói dày đặc đã biến mất tựa như bầu trời trở nên quang đãng sau cơn mưa, chỉ để lại một thứ ánh sáng thuần khiết, mọi thứ dường như được hồi sinh.



Màn đêm buông xuống rồi mặt trời lại nhô lên phía phương đông, trăng sao sáng tỏ rồi lại được thay thế bằng vài cơn mưa khiến bầu trời như được gột sạch. Y cứ ngồi đó, dường như muốn cùng với cây cổ thủ kia hòa làm một. Thần trí có lúc hôn mê, có lúc thanh tỉnh, nhưng thời gian thanh tỉnh của y càng lúc càng ngắn lại, cơ hồ như y đã quên đi dòng thời gian đang lặng lẽ trôi đi kia.



Một ngày, y mở mắt ra, lờ mờ nhìn thấy có bóng người đứng trước mặt mình, người đó từ trên cao nhìn y chăm chú.



Trác Ngọc ngẩng đầu lên, dựa vào thân cây đằng sau, lười biếng liếc mắt nhìn người kia, thanh âm khàn khàn như dao cắt:



– …… Lộ tổng quản, có chuyện gì sao?



Lộ Cửu Thần một câu cũng không nói nên lời.



Trác Ngọc lảo đảo một chút rồi đứng thẳng dậy, vịn vào thân cây, quan sát người kia một lượt. Tuy rằng sức lực vẫn còn yếu, nhưng thanh âm của y vẫn mang vẻ tao nhã khó giấu:



– …… Nếu Lộ tổng quản thích ở đây phơi nắng, thì ta cũng không dám quấy rầy ngài……



Y quay người rời đi được hai bước, Lộ Cửu Thần liền bắt lấy tay áo y, nhìn về một nơi xa xăm nào đó, nói:



– Tây Uyển quốc đã lui binh.



Trác Ngọc cũng không quay đầu lại:



– Liên quan gì đến ta?



– Quốc vương điện hạ đã hạ lệnh toàn dân để tang ngươi ba tháng.



– Liên quan gì đến ta?



Đột nhiên Trác Ngọc thấy trước mặt mình mọi vật đảo lộn, lúc có phản ứng lại thì đã bị người kia vác lên vai. Y cũng không nặng, Lộ Cửu Thần có thể dễ dàng vác y nhảy xuống sườn núi, trượt xuống dưới cái cây hắn đã buộc con ngựa Ô Trĩ của mình ở đấy.



– Ngươi không liên quan đến chuyện đấy, nhưng có liên quan đến ta.



Lộ Cửu Thần quẳng y lên lưng ngựa, chẳng thèm để ý Trác Ngọc vì đau mà suýt nữa ói ra máu, sau đó hắn cũng nhảy lên ngựa, vung roi quất mông ngựa, Ô Trĩ hí dài một tiếng, sau đó phá gió phi nhanh như chớp về phía đường chân trời.



Thanh âm mơ hồ không rõ rơi rụng trong làn gió, phiêu phiêu tán tán, không biết trôi về phương nào. Một vài chữ dường như đã xuyên thẳng vào lòng người, kiên định như núi đá sừng sững, luôn luôn đứng một nơi, vĩnh viễn không thay đổi.



– …… Chúng ta…… có thể về nhà rồi.



Không ai biết rằng hai cái tên vang chấn thiên hạ này, trước kia chỉ là hai hài tử cùng nhau luyện võ, cùng nhau tập viết, cùng nhau nô đùa đến tận tối mịt mới về nhà ăn cơm. Hoàng hôn buông xuống, khói bếp từ các nhà bắt đầu bay lên, sư phó ngồi bên bàn ăn chờ hai đệ tử ham chơi của mình về ăn tối, mỗi khi phải đợi như vậy bụng mọi người lại bắt đầu sôi lên. Cuối cùng chỉ có đại đệ tử chín chắn, đáng tin cậy là đứng dậy đi ra cửa, đứng trên sườn núi, hô to về phía thâm sơn:



– Sư đệ! Mau về nhà ăn cơm!



Một chữ nối tiếp một chữ, một tháng lại một tháng, một năm lại một năm.



Trong phút chốc, thời gian như đang quay ngược về quá khứ, cảnh phồn hoa của mười mấy năm trước giờ đã trở thành tro tàn. Rồi có một ngày quay đầu nhìn lại, ký ức chỉ trôi qua nháy mắt, thế nhưng đó mới là mãi mãi.