Phượng Hoàng Đồ Đằng

Chương 41 : Cự thạch chi trận

Ngày đăng: 22:04 21/04/20


(Trận địa cự thạch)



Qua một đêm, thôn trang nhỏ biến thành phế tích, những bức tường đổ nát còn vấn vít chút khói nhẹ, dưới ánh nắng sáng sớm càng giống như một nơi đã ngủ vùi ngàn năm.



Không một bóng người, không một âm thanh. Minh Đức không nhớ nổi mình đã đạp cửa bao nhiêu nhà, bên trong đều còn lại một đống hỗn độn, chăn gối vo thành một đống, nước đang uống dở vẫn đặt trên bàn, cuốn sách trẻ nhỏ đang học dở cũng vất lại, nhưng một bóng người cũng không thấy, tất cả đã chạy trốn vào trong núi sâu.



Y chạy ngựa về đại doanh Hán Bắc, Lâm Băng đã sớm chờ ở cổng, lúc nhìn thấy y liền chạy tới hỏi:



– Ngài đã ở đâu vậy?!



Minh Đức chẳng còn tâm sức mà dây dưa với hắn, nhưng hắn vẫn túm chặt lấy y:



– Đông Dương vương đến đây! Mọi tướng tá đều phải đi tiếp giá, ngài đừng chạy loạn nữa kẻo lại phiền toái!



Minh Đức nhíu mày:



– Lý Tấn Nguyên? Hắn ta tới đây làm gì?



Lâm Băng suýt nghẹn. Ai đó làm ơn nói cho hắn biết ngài khâm sai đại thần vừa mới tới đây được thánh sủng đến cỡ nào mà dám lôi cả họ tên Vương gia ra mà gọi như vậy.



Tấn Nguyên ở trong đại trướng ung dung ngồi uống sữa dê, nhằm xua tan hàn khí từ việc hành quân suốt đêm. Một phó tướng đi vào, tiến tới trước mặt Tấn Nguyên, dẫn theo Lâm Băng cùng Minh Đức theo sau, thấp giọng nói:



– Đã dẫn người đến rồi à.



Lâm Băng liền giải thích với mọi người:



– Là do mấy binh lính tìm thấy, đầu tiên tưởng là Trác Ngọc, bởi vì diện mạo cơ hồ giống nhau như đúc, nhưng sau đó mới phát hiện ra đó là nữ nhân. Bởi vì không biết đó có phải là họ hàng gì với Trác Ngọc hay không, cho nên mới giải về. Vừa đúng lúc Vương gia đến đốc quân, mạt tướng không quyết định được, thỉnh Vương gia định đoạt.



Minh Đức hơi kinh hãi:



– Giống nhau như đúc?



Lâm Băng gật đầu. Lúc này mành trướng bị vén lên, mấy phó tướng dẫn theo một nữ tử trẻ tuổi tiến vào. Vẻ mặt mấy người đều lộ ra vẻ kỳ quái, hình như ai cũng muốn tiến đến dìu nữ tử kia, nhưng lại không ai dám làm. Mỗi người đều chú ý đến nhất cử nhất động của những người khác, nhưng vẫn kịch liệt giấu giếm bộ dáng đó của mình.



Đông Dương vương Tấn Nguyên thấy người kia đúng là một nữ tử xinh đẹp, tuy rằng chính hắn đã thỉnh hoàng huynh cho xuất quan bảo vệ biên cương, nhưng bản tính háo sắc vẫn không đổi được, vừa nhìn thấy khuôn mặt của nữ tử trẻ tuổi kia, liền cười ha hả, nói:



– Quả thực rất xinh đẹp!



Nữ tử kia đuôi mắt nhỏ dài tinh tế, đôi lông mày hơi xếch lên, làn da trắng nõn, trên người chỉ mặc một chiếc áo khoác lam mỏng, váy màu vàng nhạt, thực ra cũng không hẳn là thuộc hàng mỹ nhân, nhưng bề ngoài của nàng lại toát lên một lớp ngọc quang vô hình. Nhất cử nhất động của đôi bàn tay đều dịu dàng tinh tế vô cùng, ngay cả tiểu thư khuê các bậc nhất Giang Nam cũng không thể có được cử chỉ mềm mại uyển chuyển như vậy được.



Nếu không xét đến khí chất, mà chỉ nhìn mặt mà đánh giá thì người này mười phần đều giống hệt Trác Ngọc.



Minh Đức nhẹ nhàng a một tiếng, nói:



– Đây chẳng phải là…… muội muội của Trác Ngọc hay sao?



Tấn Nguyên liếc nhìn y một cái, kinh hãi hỏi:



– Làm sao Thượng Quan đại nhân biết được?



Minh Đức hơi giật mình, sau đó mới chậm rãi nói lảng sang chuyện khác:



– Nếu Vương gia phục mệnh đến đốc quân, thì tức là phải đảm bảo được biên cương vững chắc với Hoàng thượng, cho dù máu có đổ nơi sa trường. Nếu ngài đã có thành ý, thì tại sao còn chưa suy xét đến phương pháp đối phó với kẻ địch? Hóa ra suốt thời gian Vương gia đến đây đều chỉ tâm niệm suy nghĩ đến việc làm thế nào để giả bộ nhiệt thành với tấm lòng của Hoàng thượng thôi sao?



Mấy người ở kinh thành đến đều đã nghe nói đến miệng lưỡi sắc nhọn của Minh Đức nên mặt mũi lập tức trắng bệch, Đông Dương vương Tấn Nguyên cũng biến đổi, lúng túng cười xòa:
– Ca……



Trác Ngọc cúi đầu, muội muội cùng mẹ nhưng chưa bao giờ gặp mặt kia nhẹ nhàng nở nụ cười thập phần giống mình:



– Có thể gặp được ca ca một lần, muội cũng vui rồi……



Nàng ho khan mấy tiếng, thấp giọng nói:



– Nếu có thể có một ngày cùng ca ca sống hạnh phúc thì thật tốt. Ca ca có biết cha mẹ chúng ta đâu không? Bọn họ…… tại sao lại không cần muội?



Trác Ngọc trầm mặc một lúc lâu, nhẹ nhàng nói:



– Bọn họ rất yêu muội.



A Trân nhìn hắn, hiển nhiên không thể tin được lời này, nhưng nàng vẫn mỉm cười đầy tin tưởng.



– Vậy thì tốt rồi……



Trác Ngọc im lặng nhắm mắt lại, một lát sau, hắn ngẩng đầu lên, thản nhiên nói:



– …… Sau khi ta trở về, Tây Uyển quốc sẽ lui binh……



Sắc mặt Lâm Băng liền lộ vẻ nhẹ nhõm.



Một cơn gió lạnh thấu xương vù vù thổi qua, lời nói Trác Ngọc phiêu tán trong gió, tựa như mảnh bạch gấm bị xé rách thành vô số mảnh tung bay trong không gian:



– …… Tuy ta không phải là hạng người lương thiện, nhưng một khi đã nói, sẽ không nuốt lời. Sáng mai ta sẽ dẫn binh về nước, trong vòng ba mươi năm tới, hai nước không được xâm phạm lãnh thổ của nhau!



Keng một tiếng, hai thanh kiếm giao nhau liền tách ra, mở đường cho hắn đi qua.



Lúc này, một mùi khét của cây cỏ bị thiêu cháy theo gió đột nhiên truyền tới, lập tức khói đen bốc lên ngùn ngụt, trong phút chốc liền bao phủ lấy cự thạch trận. Tất cả mọi người đều trở nên sợ hãi, vừa giường mắt lên nhìn, chỉ thấy ở ngay bên ngoài cự thạch, ngọn lửa đã bao quanh bốn phương tám hướng!



Lâm Băng quát lớn:



– Ai?!



Sau đó rầm rầm tiếng đao khí tiến đến, một đội binh sĩ bên người của Đông Dương vương phủ tiến đến bao quanh bên ngoài vòng lửa, tất cả đang giơ cung nhắm thẳng vào những người bên trong. Đông Dương vương Tấn Nguyên đứng ở ngoài thế trận, trên tay cầm một ngọn đuốc, cười vang nói:



– Xin lỗi các vị! Nhất tương công thành vạn cốt khô, các vị tạm thời hãy trở thành bậc thang đầu tiên trên con đường trở thành kim loan điện hạ của ta đi!



[14: Nhất tương công thành vạn cốt khô: có nghĩa là một người có thể đạt được thành công phải cần sự giúp đỡ của vô số máu tươi (sinh mệnh). Câu thành ngữ này dùng để miêu tả một số tướng lãnh có công danh hiển hách trong lịch sử, cũng có thể mở rộng ra theo một chiều hướng tiêu cực như trong hoàn cảnh của Tấn Nguyên. Đây cũng là một câu thơ trong bài thơ “Kỷ Hợi tuế” của Đại Tào Tùng.]



Kịch biến xảy ra quá mức đột ngột, tất cả mọi người đều cương cứng tại chỗ. Minh Đức là người đầu tiên có phản ứng, một phen tóm lấy Trác Ngọc:



– Hắn không phải là người cấu kết với Tây Uyển từ trước tới nay hay sao?!



Trác Ngọc lạnh lùng nói:



– Ta biết sao được? Ngươi xem bộ dáng hắn thế kia, hẳn là đã sớm tính toán cả với ta rồi!



Đông Dương vương Tấn Nguyên cao giọng nói:



– Không sai! Trác quốc sư, ta vốn nghĩ tuy ngươi không thể trở thành anh hùng thì cũng là kiêu hùng (kẻ ngang ngược có dã tâm), ai ngờ chỉ vì một nữ nhân tầm thường mà dẫn đến thảm cảnh hiện tại! Hôm nay bổn vương quả thực vô cùng xin lỗi các vị, các bị hãy cứ chờ sau khi bổn vương có thể danh chính ngôn thuận tiếp quản Hán Bắc đại doanh, lập tức liền dẫn binh uy hiếp kinh thành, khi đã yên vị trên ngai vàng, nhất định sẽ phong cho các vị danh khai quốc công thần!