Phượng Hoàng Đồ Đằng
Chương 55 : Nhất tiễn quang hàn
Ngày đăng: 22:04 21/04/20
(Một mũi tên lạnh lẽo)
Hắn quỳ xuống:
– Hoàng đế đáng kính, thần cả gan muốn Hoàng thượng ban cho thần một phần thưởng khác, không biết ý Hoàng thượng thế nào?
Kiền Vạn Đế đang vui vẻ, cười hỏi:
– Phần thưởng gì? Hai nước chúng ta đã kết nghĩa thân tình, có yêu cầu gì trẫm có thể đáp ứng được, cứ nói đừng ngại!
Vương tử Cừu Đa cao giọng nói:
– Tuy rằng đây là lần đầu tiên thần đến yết kiến Thiên triều, nhưng từ rất lâu đã nghe chuyện Hoàng đế bệ hạ khi còn là Thái tử đã từng đích thân dẫn đại quân, san bằng ngàn dặm núi sông. Thần đã có lòng khâm phục Hoàng thượng đã lâu, thỉnh Hoàng thượng hôm nay lên ngựa để thần được thưởng thức phong thái chinh chiến tứ phương năm đó của bệ hạ!
Nói xong, hắn cúi người thật sâu, bộ dáng vô cùng cung kính, trung thành.
Lời tuy dễ nghe, kỳ thực lại mang ý tứ khiêu chiến, gây khó dễ. Người Nguyệt Thị am hiểu thuật cưỡi ngựa bắn cung, nếu trên chính đất Trung Nguyên của mình, để bọn họ diễu võ dương oai, đã mất hết mặt mũi đại quốc rồi, huống chi lại còn gí hẳn thư khiếu chiến vào tận mặt thế này. Tài năng của vương tử Nguyệt Thị chẳng phải loại hữu danh vô thực, từng mũi tên hắn bắn ra đều thuộc loại cao thủ, ngay cả tướng sĩ vào sinh ra tử trên chiến trường nhiều năm cũng chưa chắc có thể đạt đến trình độ đó. Có lẽ cho dù đã từng xưng danh thiên hạ đệ nhất cao thủ, nhưng trong tình huống này cũng chỉ biết cười trừ mà nói ‘Đi một ngày đàng, học một sàng khôn’ mà thôi!
[16: Nguyên gốc là “Thuật nghiệp hữu chuyên công”: có nghĩa là chuyên cần học tập, biết trước sau, thường dùng để tự an ủi mình khi thấy bản thân không bằng người khác]
Thế nhưng nếu nhận lời khiêu chiến, mặt mũi Hoàng đế Thiên triều cũng chưa chắc được giữ vững. Kiền Vạn Đế chỉ ngự giá thân chinh khi an nguy của quốc gia, tồn vong của giang sơn xã tắc bị đe dọa. Còn nếu chỉ là cuộc so tài trong một cuộc săn bắn nhỏ, dù thắng hay thua thì vẫn chẳng hay ho chút nào.
Nói cho cùng, trình độ của đối thủ của ngươi cũng chính là trình độ của chính bản thân. Năm đó, Trác quốc sư bại dưới tay Lộ tổng quản cũng là mật sự, nên cũng không mất thể diện nhưng nếu Kiền Vạn Đế – Hoàng đế Thiên triều, lại tùy tiện nhận lời khiêu chiến của vương tử Nguyệt Thị, thì cũng đồng nghĩa với việc tự hạ mình ngang hàng với vị trí vương tử một nước thuộc địa.
Kiền Vạn Đế chỉ mỉm cười, hai người đấu mắt một hồi lâu. Minh Đức ngồi một lúc thấy ngứa ngáy chân tay, tính tình y thích phá rối, cho dù có hóa điên thì tính tình vẫn chẳng thay đổi. Thấy chẳng ai đến dỗ dành y, y sẽ trở nên cáu gắt, lẻn đến bên cạnh chú ngựa quý của Nguyệt Thị, thò tay xoa mũi nó.
Chú ngựa kia lập tức thở phì phò, mấy cung nhân đứng gần nhìn thấy liền thất kinh chạy lại:
Lúc vương tử Cừu Đa đến chào tạm biệt, Kiền Vạn Đế lại không ở trong cung. Nghe nói một lão thần sống ở vùng ngoại thành lâm bệnh nặng, ông đã từng là ngự y của tiên đế, lại vừa là người chăm sóc Lý Ký khi hắn còn là Thái tử, bởi vậy Kiền Vạn Đế mới phá lệ đi thăm hỏi. Lúc nghe tin ông lão lâm bệnh nặng, Kiền Vạn Đế đã tức tốc khởi hành đến thăm ông.
Đinh Hoảng là người thay mặt Kiền Vạn Đế đến chào tạm biệt vương tử Cừu Đa, nhưng cũng chỉ tiễn đến cổng thành. Cừu Đa âm thầm tìm kiếm trong đám người đến tiễn biệt, Minh Đức không đến. Hắn thở dài, quay đầu ngựa lại, dùng tiếng Nguyệt Thị mà hô lớn:
– Xuất phát!
– Điện hạ thỉnh chậm!
Cừu Đa vừa quay đầu lại, thấy một tên tiểu tư thúc ngựa phi lên trước chặn đường. Cừu Đa nhíu nhíu mày, gã tiểu tư này chẳng phải là tên tay sai của ả tần phi kia gài vào cung Hiền phi, người đã đưa cho hắn mảnh vải của Minh Đức hay sao.
Gã tiểu tư nhìn trái phải, rồi chắp tay về phía Cừu Đa, cười nói:
– Điện hạ lần này đi không biết bao giờ mới gặp lại, nương nương của chúng ta đã chuẩn bị cho ngài một đại lễ. Đây là bản đồ đường tắt bao quanh vùng này, kính tặng ngài.
Cừu Đa còn chưa đáp lời, gã tiểu tư kia đã cúi người, thấp giọng nói:
– Điện hạ, hẹn ngày gặp lại! – Nói xong liền quay đầu ngựa, phi trở về kinh thành.
Cừu Đa nghi hoặc chuyện gì đang xảy ra, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu thất thanh của tên người hầu ngồi trong xe ngựa bên cạnh:
– Điện hạ! Điện hạ! Không hay rồi!
Cừu Đa giục ngựa tiến đến, cao giọng hỏi:
– Có chuyện gì?