Phượng Hoàng Đồ Đằng
Chương 56 : Tuyệt mệnh truy đào
Ngày đăng: 22:04 21/04/20
(Cuộc truy đuổi tới cùng)
Trong xe ngựa, một cuộn gấm được dùng trong cung xuất hiện từ bao giờ, bên trong là Minh Đức đang say ngủ, giống như bị đánh thuốc mê, ngay cả khi người hầu của Cừu Đa xốc mạnh tấm gấm lên cũng không thấy y tỉnh dậy.
Mỹ nhân da trắng môi đỏ, ý nghĩ ẩn sau hành động này không nói cũng biết, đúng là một lễ vật quá lớn rồi.
Người hầu hoảng hốt nói:
– Điện hạ, trước kia sứ đoàn khởi hành, có mấy cung nhân lén lút tiếp cận xe ngựa, chắc chắn đã mua chuộc bọn hạ nhân để đưa người này vào trong xe. Tiểu nhân không kiểm soát chặt chẽ, thỉnh điện hạ trách tội!
Bàn tay Cừu Đa nắm chặt lấy tấm gấm đỏ thẫm kia đến mức phát run, chỉ là hắn không để ý thấy:
– …… Cung nhân đó ở cung của ai?
– Bẩm điện hạ, là người trong cung Hiền phi. Điện hạ, người này không thể giữ lại được! Người này ngày trước mưu phản nhưng lại được thánh sủng, chuyện hậu cung Thiên triều tranh đoạt, chúng ta không nên tham gia gây chuyện xấu!
Cừu Đa giật mình sửng sốt, trước mắt chỉ nhìn thấy Minh Đức đang cuộn mình trong tấm gấm đỏ, hai má hồng hào cọ vào mép gấm, tựa như giấc mộng phồn hoa phủ rộng ba nghìn lý.
Người hầu quỳ rạp xuống đất.
– Điện hạ thỉnh nghĩ kỹ, thánh sủng của người này đã khiến nhiều người phẫn nộ, Hiền phi Thường thị sắp được phong làm Hoàng hậu, vì thế mới coi y như cái đinh trong mắt. Mượn tay chúng ta mang người này đi, thứ nhất là có thể loại bỏ đối thủ, thứ hai cũng khiến cho Hoàng đế Thiên triều tức giận, nhất định sẽ giá họa lên đầu chúng ta. Mưu kế này chính là một mũi tên trúng hai đích, điện hạ không thể trúng kế ả được!
Cừu Đa quay đầu lại:
– Vậy ngươi nói chúng ta phải làm gì?
– Lập tức khởi hành quay trở lại, mang người này trả lại cho Hoàng đế Thiên triều!
Con người một khi đã nổi lên dục niệm sẽ trở nên yếu đuối. Cừu Đa nhíu mày. Rõ ràng đây là chuyện dễ dàng quyết định, nhưng tại sao vẫn khiến hắn do dự không thôi.
Lời nói gã tiểu tư hôm đó vẫn văng vẳng bên tai Minh Đức công tử bị giam lỏng bởi vì Hoàng hậu bị giết, âm mưu làm phản của y cũng bị phát giác, vì vậy thánh sủng hiện tại cũng chỉ là nhất thời, không thể kéo dài cả đời, sớm muộn gì cũng sẽ được ban cho một chén rượu độc mà đi theo Hoàng hậu mà thôi.
Thật sao? Sau này, ở Trung Nguyên xa xôi, qua chín lớp cửa cung, sâu tận thâm cung, một ly rượu độc dễ dàng cướp đi mạng sống của người đó, chính bản thân mình thậm chí còn không thể cảm nhận được thời khắc người đó đi xa sao?
Khi đó, hắn sẽ hối hận chứ?
Một chút dục niệm ngày đó, giờ như đang đâm chồi nảy lộc trong hắn, thúc giục y không ngừng.
Cừu Đa quay ngoắt đầu nhìn người hầu đang quỳ gối:
– Chuyện này có bao nhiêu người biết?
Người hầu hoảng sợ:
– Ngoại… ngoại trừ những người trong cung Hiền phi cùng những người thân tín bên người điện hạ, những người khác đều không biết.
Cừu Đa đứng dậy, đóng cửa xe lại:
– Lấy bản đồ đường tắt kia ra, dùng tốc độ nhanh nhất vượt biên cương!
Tên người hầu cơ hồ sợ đến mức xụi lơ trên mặt đất:
– Điện hạ… điện hạ, không được! Mỹ nhân trên thiên hạ nhiều như cây cỏ, Nguyệt Thị tộc không thể vì một người này mà chiến tranh với Thiên triều được. Điện hạ, điện hạ nghĩ kỹ đi!
– Dừng lại! Tất cả mau dừng lại!
Người hầu thúc ngựa tiến đến, liều mạng ngăn hắn lại:
– Điện hạ bình tĩnh! Vạn nhất bị Ngự lâm quân bắt được, mạng của bọn nô tài chẳng đáng gì, nhưng mạng sống của điện hạ rất quan trọng với Nguyệt Thị tộc!
Cừu Đa nóng lòng hất văng những người này đi, nhưng bọn họ nhất quyết cản hắn lại, có người ra lệnh cho xa phu tăng tốc, có người chắn trước mặt hắn, khiến cho hắn không biết được chuyện gì đang xảy ra. Hắn chỉ cảm thấy càng lúc Minh Đức càng xa dần, ngay cả hơi ấm cùng sống chết của y, tất cả mọi thứ của y… hắn không thể cảm nhận được nữa rồi.
Rốt cuộc hắn nhận ra rằng hắn cùng y chỉ là những người gặp nhau thoáng qua, vĩnh viễn không thể chung đường. Mã xa vẫn lao về phía trước, cát bụi cuồn cuộn che mất ánh sáng mặt trời, và cũng che mất hình bóng người kia.
Kiền Vạn Đế ghìm mạnh cương, lảo đảo bước xuống ngựa, tiến về phía trước, rồi quỳ phục xuống đất, ôm lấy Minh Đức.
Minh Đức vẫn chưa hoàn hồn, vừa nhìn thấy hắn, lập tức khóc toáng lên, rồi kể khổ:
– Đau quá!…… Sợ quá!…… Các ngươi là người xấu, tại sao không đến cứu ta!…… Đau quá đau quá!
Kiền Vạn Đế ôm chặt y vào lòng, không ngừng hôn lên trán y, tóc y:
– Ta biết, là ta không tốt, là ta không bảo vệ ngươi tốt…… Ngoan, chúng ta về nhà thôi. Ngoan, chúng ta đi thôi, chúng ta không bao giờ chia cách nữa. Là ta sai, là ta sai……
Không ngờ rằng đấng thiên tử đã từng Nam chinh Bắc chiến thời niên thiếu lại có thời điểm rơi lệ. Cái ôm của hắn rất chặt, khiến Minh Đức nhịn không được liền đẩy ra.
Thế nhưng chút khí lực cỏn con này thấm tháp gì với Kiền Vạn Đế, huống chi Minh Đức vừa bị ngã từ trên mã xa xuống, xương cốt đau nhừ, sức lực lại càng yếu hơn, giống như mèo con đọ sức cùng một Hoàng đế trung niên cường tráng vậy. Lúc Minh Đức tưởng như mình sắp chết ngạt trong ***g ngực nam nhân này, thì Trương Khoát chạy tới, quỳ xuống kinh hô:
– Hoàng thượng thỉnh buông tay! Tiểu quý nhân đang bị thương! Nên truyền ngự y trước!
Kiền Vạn Đế hôn lên môi Minh Đức, rồi cẩn thận đỡ lấy cẳng chân loang lổ máu của y, nhẹ giọng hỏi:
– Chúng ta cùng trở về nhé?
Minh Đức ngơ ngác nhìn hắn, dường như chẳng hiểu hắn đang nói gì.
– Ngươi có nguyện ý cùng ta trở về không? Ngươi có nguyện ý không?
Minh Đức lại cắn móng tay suy nghĩ cả nửa ngày, lắc đầu, rồi lại gật đầu, rồi khóc toáng lên:
– Đau quá! Ngươi nhẹ tay một chút! Ngươi nhẹ tay một chút!
Kiền Vạn Đế đỡ y dựa vào người mình rồi ngồi lên ngựa. Trương Khoát tiến đến gần, thấp giọng hỏi:
– Hoàng thượng, có tiếp tục đuổi theo không?
Kiền Vạn Đế quay đầu nhìn đám bụi mù khuất dần cuối con đường, nếu hắn chậm một bước, có lẽ đã không còn có thể gặp lại người đang nằm trong lòng hắn bây giờ nữa rồi. Ý nghĩ đó khiến hắn cảm thấy sợ hãi vô cùng, thậm chí còn không bao giờ dám nghĩ đến lần nữa.
– …… Đuổi theo, – Kiền Vạn Đế chậm rãi nói. – Giết ngay tại chỗ.
Trương Khoát cúi đầu lui xuống:
– Nô tài lĩnh chỉ.
Minh Đức tò mò nhìn về phía sau, Kiền Vạn Đế liền xoay đầu y lại, nhìn y bằng ánh mắt ôn nhu vô cùng, rồi thúc ngựa rời đi.
– Đừng nhìn, ngoan nào, giết người là điều xấu, ngươi không nên nhìn……