Phượng Hoàng Đồ Đằng
Chương 57 : Ám độ trần thương
Ngày đăng: 22:04 21/04/20
(Hành động bí mật)
Từng lớp cửa cung trước mặt mở rộng, rèm cửa bay phấp phới trong gió, hương ngọc phảng phất tứ phía, khiến người khác tưởng rằng mình vừa lạc vào chốn tiên cảnh.
Minh Đức đang mơ màng say ngủ, Kiền Vạn Đế nhẹ nhàng đặt y lên giường, khoanh tay chờ lão ngự y hành lễ xong, sau đó nhẹ chân đến cạnh giường vén áo ngủ gấm lên. Cẳng chân Minh Đức bị gãy, lão ngự y vừa động tay vào, y liền run rẩy, hét lên:
– Đừng! Đau quá đau quá!
Lão ngự y cuống quít quỳ xuống, Kiền Vạn Đế còn chưa kịp phản ứng gì, Minh Đức đã chui tận vào góc giường. Động tác của y tuy chậm, nhưng vẫn động đến vết thương, đau đến ứa nước mắt, thút thít trách móc:
– Là ngươi không tốt!
Kiền Vạn Đế quỳ xuống, cẩn thận vươn tay về phía y:
– Là ta không tốt, là ta sai. Minh Đức, ngoan nào, để ngự y xem vết thương được không?
– Không cần!
– Hài tử ngoan, đừng nghịch ngợm nữa, ngự y mà không khám ngươi sẽ càng đau thêm, nói không chừng xương cốt sau này sẽ bị phá hủy đấy…… Lại đây, lại đây nào……
Minh Đức nhìn thấy bàn tay hắn vươn về phía mình, liền ôm đầu gào khóc, càng lui sát vào góc giường. Chân y không co lại được, Kiền Vạn Đế nói vài câu không nghe, liền bắt lấy chân y, lập tức bị tiếng gào khóc chặn họng.
– Đều là ngươi không tốt! Tại sao ngươi lại không bên cạnh ta! Đau quá đau quá! Hắn còn đánh ta! Bọn họ đều đánh ta! Đều là do ngươi sai!
Kiền Vạn Đế không hiểu Minh Đức nói “Bọn họ đều đánh ta” là có ý gì, hơi ngẩn người, rồi ôn nhu dỗ dành y:
– Ai đánh ngươi?
– Bọn họ đánh ta!
– Ai đánh ngươi?
Thanh âm của Kiền Vạn Đế cố gắng lắm mới kiềm chế được, thế nên ngay cả một Minh Đức đần độn cũng nhận ra sát khí trong giọng nói của hắn. Y không hiểu tại sao, chỉ thấy sợ hãi vô cùng, cuống quít rụt người về, vô tình cộc đầu vào tường.
Kiền Vạn Đế rốt cuộc không nhịn được, ngồi xuống giường, một tay kéo Minh Đức giam vào lòng mình. Vật nhỏ này một khi khóc liền kinh thiên động địa, vừa khóc vừa cắn hắn:
– Đều tại ngươi! Đều tại ngươi! Làm hại ta đau quá!
– Được rồi, là ta sai, ta sẽ không bao giờ rời xa ngươi nữa……
Kiền Vạn Đế khẽ hôn lên tóc Minh Đức, lấy tay lau đi nước mắt trên khuôn mặt vật nhỏ kia, tèm lem như mặt mèo. Lão ngự y nhân lúc đó tiến đến nối xương lại cho Minh Đức, bẻ một tiếng cạch rõ to, khiến Kiền Vạn Đế thầm xót xa.
Minh Đức bị hôn đến mơ màng, quên hẳn chuyện châm cứu.
Kiền Vạn Đế vừa hôn vừa bừng bừng dục vọng, nhịn không được liền ấn Minh Đức xuống giường, hôn dọc một đường từ cổ xuống xương quai xanh, lưu lại vô số vết hôn. Minh Đức cảm thấy không thoải mái, cố đẩy hắn ra, rên rỉ:
– Ta phải…… ra ngoài chơi!…… Ta phải ra ngoài chơi!
Kiền Vạn Đế đã hứa với y rằng sẽ dẫn y ra ngự hoa viên xem xiếc hay uống trà, thế nhưng hôm nay dục hỏa thiêu đốt, chính hắn cảm nhận được dục vọng nơi hạ thân cương cứng đến phát đau. Hắn không ngừng hôn Minh Đức để trấn tĩnh y lại, rồi đưa tay nắm lấy khí quan ỉu xìu của y, thuần thục xoa nắn cho y.
– Hài tử ngoan…… Ngoan nào…… Đừng động đậy, để ta vào trong…… Ngoan……
Minh Đức hít một hơi thật sâu, ngay sau đó bị một vật to lớn đâm vào. Y bị cự vật căng cứng xâm chiếm từ đằng sau, những đợt trừu sáp mạnh mẽ khiến y nói không nên lời.
– Ta phải…… phải ra ngoài…… ra ngoài……
– Xong việc ta sẽ dẫn ngươi ra ngoài.
Kiền Vạn Đế hỗn loạn hôn lên lưng thiếu niên trắng nõn, dấu răng từ trận cuồng loạn đêm nào vẫn lưu lại trên bả vai y, hắn từng chút từng chút một phủ lên dấu vết của ngày xưa, dường như muốn xóa đi quá khứ trước kia.
Tất cả ký ức dường như muốn tan vào ánh sáng mờ ảo nơi cung đăng đêm tối.
Minh Đức mơ mơ màng màng dựa đầu vào thành bồn tắm nước nóng, bên dưới mặt nước còn có bảy ống dẫn nước, đẩy nước lạnh ra ngoài, tăng thêm lượng nước ấm trong bồn. Hơi ấm cùng mùi thuốc đông y hòa quyện khiến người ta càng thêm buồn ngủ, Minh Đức cơ hồ chẳng nghe rõ những lời của Kiền Vạn Đế.
– Dẫn ngươi đến Giang Nam…… Nơi đó đất lành chim đậu, cây cối tốt tươi…… Là nơi trước kia ngươi rất muốn đến, là nơi ngươi luôn tâm tâm niệm niệm muốn đến…… Ta dẫn ngươi đến đó được không?
Minh Đức không nhịn được liền quay đầu đi:
– Ta muốn ngủ.
Kiền Vạn Đế không nói gì, ôm y vào lòng, cảm nhận được thân thể gầy yếu của thiếu niên, tựa như sinh mệnh đang dần dần biến mất khỏi thân thể này.
Là ai đã từng ở nơi thâm cung, mơ tưởng về một nơi bạt ngàn hoa hạnh, sóng nước Giang Nam?
Là ai chậm rời bước dưới làn mưa xuân, vươn tay cố chạm tới giấc mộng vĩnh viễn không bao giờ thành sự thật?
Giờ phút này, dù hắn có đem cả thiên hạ đặt dưới chân, người kia cũng không bao giờ thèm để ý.
Chỉ biết khóc nháo, chỉ biết ăn rồi ngủ, giấc mơ y từng khao khát, điều mà hắn trước sau vẫn không thể hoàn thành cho y, khiến y ngày đêm mong ngóng, giờ đây dù có hứa hẹn đến mức nào, y cũng không thèm để tâm.
Kiền Vạn Đế cúi đầu, dựa lên hõm cổ Minh Đức. Minh Đức đang thiêm thiếp, cảm thấy cổ hơi ươn ướt, liền khó chịu rụt cổ lại, rồi lại yên yên ổn ổn chìm sâu vào giấc ngủ.