Phượng Hoàng Đồ Đằng
Chương 60 : Ngọc lộ kim phong
Ngày đăng: 22:04 21/04/20
(Sương ngọc gió thu)
Lộ Cửu Thần chính là kiểu người như vậy. Trác Ngọc cũng chẳng thể nào hiểu nổi tính tình hắn, bình thường thì âm trầm như mặt hồ lặng gió, chẳng biểu lộ chút hỉ nộ ái ố nào, nhưng mỗi lần hắn bùng nổ, thì chẳng ai ngăn nổi.
Tuy rằng Trác Ngọc rất chừng mực trong vấn đề dục vọng, nhưng cả hai đều là nam nhân, chuyện bị kích thích là điều dễ hiểu. Lúc này, Trác Ngọc nhìn Lộ Cửu Thần, trong đầu chỉ tồn tại duy nhất ý nghĩ đó.
– Ngươi lăn mẹ ra chỗ khác!
– Trác Ngọc. – Lộ Cửu Thần mạnh mẽ đè y xuống, cắn mút chiếc cổ thon dài của y. – Ngươi xứng đáng bị ăn.
Áo khoác rộng thùng thình trong lúc giãy giụa đã bị xé thành mấy mảnh, Trác Ngọc ngẩng đầu lên, định giơ tay đánh hắn. Lộ Cửu Thần liền giữ lấy tay y, rồi hôn dọc theo cánh tay, để lại chi chít vết hôn đỏ hồng.
– Bắt đầu từ khi nào?
– Cái gì?
– Từ khi nào ngươi có ý định quan hệ với ta! – Trác Ngọc nghiến răng nói, cố tình kéo dài giọng. – Lộ sư huynh!
Lộ Cửu Thần cười khùng khục:
– Từ khi vẫn ở trên núi.
Trác Ngọc thực sự muốn đánh chết hắn. Khi vẫn chưa xuất sư xuống núi, một sư huynh Lộ Cửu Thần âm trầm khó đoán, một đệ nhất cao thủ lạnh lùng lãnh khốc, bất luận là ai cũng đều coi hắn như một chính nhân quân tử, tuy rằng Trác Ngọc có mưu mô thủ đoạn đến mức nào, cũng phải có chút kính sợ đối với nam nhân này. Chẳng cần nói đến thời điểm y dẫn binh cướp đoạt chính quyền, ngay cả khi vẫn còn ở trên núi tầm sư học đạo, dù y làm sai chuyện nhỏ nhặt gì, cũng đều nơm nớp lo sợ bị vị sư huynh này phát giác.
Còn nhớ lúc vẫn còn ở trên núi, nam nhân này luôn duy trì vẻ mặt lạnh như băng, tuy lúc ấy Trác Ngọc đã có những ý nghĩ xấu xa, nhưng mỗi khi dính dáng đến Lộ Cửu Thần, y đều có chút nao núng. Mãi cho đến khi y xuất sư xuống núi, tới Tây Uyển, y còn sợ bị Lộ Cửu Thần đuổi theo, nên cố tình lén lút trốn đi, ai ngờ rốt cuộc vẫn bị hắn phát hiện.
Lúc ấy, y đã nghĩ rằng nếu rơi vào tay Lộ Cửu Thần, thì dù có không chết thì cũng bị lột da. Lúc đó, y đã nghĩ rằng sư huynh giám sát y nghiêm ngặt như vậy bởi vì cái đạo nghĩa giang hồ với quang minh chính đại gì đó thôi!
Trác Ngọc thẹn quá hóa giận:
– Đồ vô liêm sỉ! Đồ vô nhân đạo!……
– Biết là tốt.
Sau đó, tiếng y chửi loạn bị Lộ Cửu Thần dùng miệng chặn lại, khí lực của người say phi thường lớn, còn không kể đến võ công của Lộ Cửu Thần so với Trác Ngọc đúng là một trời một vực. Hắn dễ dàng luồn tay vào trong áo y, nắm lấy phân thân chẳng có tí phản ứng nào của y.
Trác Ngọc cong người lên.
Một lần bị thượng từ lâu lắm rồi, ký ức về buổi tối hôm đó cũng không rõ ràng với y, mọi dấu vết đã phai nhạt theo cơn thống khổ vì hình xăm đó. Lần đó chủ yếu là do Lộ Cửu Thần dẫn dắt, cho đến tận khi y mất dần đi ý thức, sau khi tỉnh lại cũng không để lại ấn tượng gì nhiều.
Thời điểm đó, y có thể tự nhủ rằng là do tình thế bức bách, giống như bệnh thì phải uống thuốc vậy. Huống chi Lộ Cửu Thần cũng không nhắc lại sự việc tối hôm đó, ngày hôm sau y tỉnh lại vẫn thấy hắn hành lễ, vẻ mặt như chưa có chuyện gì xảy ra, sự việc tối qua dường như chỉ là một hồi mộng xuân mà thôi.
Vậy còn bây giờ? Quần áo xộc xệch, bị đặt dưới thân hắn, bị hắn dùng tay kích thích dục vọng, thậm chí hai chân còn bị mở lớn chuẩn bị đón nhận xâm phạm…… tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này?
Loại tâm trạng muốn phát điên với khoái cảm ngày càng rõ nét cơ hồ như hòa làm một, một cảm giác dục vọng hư không khiến y cảm thấy sợ hãi. Trác Ngọc thở dốc, cắn răng nói:
Trong phòng huân hương phảng phất, Minh Đức ngồi trên giường, ngứa chân muốn đứng lên đi lại, nhưng lại bị Trác Ngọc kéo lại xem xét. Xem đi xét lại đến nửa ngày, Trác Ngọc ngẩng đầu lên rồi phất tay áo rời đi.
Kiền Vạn Đế liền ngăn y lại, cười cười:
– Nếu quốc sư đã chẩn bệnh xong, ít nhất cũng phải thông báo kết quả chứ.
Trác Ngọc tránh sang một bên, hắn liền ngăn lại lại tránh sang bên kia, kết quả vẫn bị chặn lại. Cuối cùng y đứng lại, thản nhiên nói:
– Ngăn cản ta cũng vô ích, không cứu.
Kiền Vạn Đế biến sắc:
– Quốc sư nói vậy là ý gì?
– Ta không muốn cứu. – Trác Ngọc nói. – Đầu óc y đã bị phá hỏng, những người thuộc gia tộc phong ấn nếu không khai ấn thì sẽ không sống được lâu, huống chi thân thể y cũng vốn suy yếu, sớm không thể chịu thêm bất kỳ tổn thương nào. Nếu là người bình thường, cứ dưỡng bệnh là khỏe, nhưng y thì không thể.
Kiền Vạn Đế chấn động:
– Quốc sư không có cách nào sao?
– Không phải là không có cách, mà là ta không muốn tốn chân khí. – Trác Ngọc vung tay, thong thả bước ra ngoài. – truyền chân khí cho người khác vừa mệt lại không đạt được kết quả như ý, huống chi lại còn là cái tên tiểu tử chua ngoa này, ta còn muốn sống thêm vài năm nữa. Phượng hoàng gia nhà ta với gia tộc nhà y chính là kẻ thù không đội trời chung, sao ta phải tổn thọ để cứu y cơ chứ.
Lộ Cửu Thần đứng đợi ngoài cửa, nhìn Trác Ngọc đi ra cũng chỉ gật đầu.
– Cứ chăm sóc y cho tốt thì còn sống được vài năm, trước kia phải chịu khổ nhiều, cứ coi như đây là sự giải thoát cho y đi.
Lộ Cửu Thần xoay người bước xuống dưới lầu, ngay lúc đó, một tiếng gió xé tai xoẹt ngang. Lộ Cửu Thần đã luyện thần kinh đến độ cực kỳ tỉnh táo, có thể chịu được mọi căng thẳng, vừa quay đầu lại liền thấy Trác Ngọc cương cứng tại chỗ. Không biết từ khi nào, Kiền Vạn Đế đã tiến lại gần, một tay buông thõng, một tay cầm chủy thủ, kề sát cổ Trác Ngọc.
Chủy thủ sắc nhọn chỉ cách cổ Trác Ngọc vài phân, với khoảng cách này, cho dù là đệ nhất cao thủ cũng sẽ bị đầu lìa khỏi cổ.
Sắc mặt Lộ Cửu Thần lập tức căng ra, nội lực của Trác Ngọc nửa điểm cũng không có, ‘kho vũ khí’ năm đó giờ đã biến thành một nam nhân tái nhợt gầy yếu, cũng chẳng khác người bình thường là bao, khả năng thoát chết cũng không cao như ngày xưa được!
Mắt Trác Ngọc khẽ động:
– Hoàng đế, ngươi định bức ta sao?
– Ta đang thỉnh cầu ngươi.
– Thỉnh cầu? – Trác Ngọc cười lớn. – Không cần phải làm vậy. Trác Ngọc ta bây giờ chẳng còn gì, chỉ có thân thể xương cốt lành lặn này thôi, ngươi lấy cái chết ra bức ta thế này làm gì, chuyện đó là không thể.
Thần thái của Trác Ngọc vẫn duy trì sự tao nhã:
– Nếu ta vẫn còn là quốc sư Tây Uyển, vì giao hảo hai nước, cứu một người cũng chẳng nề hà gì. Thế nhưng hiện tại ta chẳng có gì để mất nữa, bệ hạ tôn kính ạ, ngươi làm sao có thể gây khó dễ cho ta được?