Phượng Hoàng Đồ Đằng
Chương 59 : Tà ỷ hồng lâu
Ngày đăng: 22:04 21/04/20
(Hồng lâu nghiêng bóng)
Đàn chim nhạn, con bay con đậu. Đúng là cảnh đẹp bậc nhất, gấm vóc Giang Nam, mỹ nhân như mùa xuân.
Thế nhưng mọi người dân Dương Châu đều biết rằng đương kim thiên tử không thích nữ sắc, tất cả mỹ nữ đem tặng đều bị trả về, nhà thu thuế muối kia vì vậy cũng bị trách móc nặng nề.
Cả phủ đệ cao thấp bối rối không dám lên tiếng, Kiền Vạn Đế phẩy tay áo trở về hậu viện, từ xa nhìn thấy Minh Đức đang ngồi một mình trên ghế dựa giữa hành lang vắng vẻ, cô đơn mà yếu đuối.
Kiền Vạn Đế tiến hai bước, đúng lúc y quay đầu lại nhìn. Vừa thấy hắn, y liền đứng dậy, giống như chim non chào đón chim mẹ về tổ, vẻ mặt vui sướng. Kiền Vạn Đế bỗng dưng nhận được sự đối đãi vượt xa mong đợi này thì có chút kinh ngạc, nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần, mỉm cười xoa đầu y:
– Nhớ ta sao?
Minh Đức ngước mắt lên nhìn, nhỏ giọng thúc giục:
– Đi ra ngoài chơi đi…… Đi chợ đêm đi……
Trương Khoát cười cười tiến đến, vẻ mặt khó xử:
– Đều do nô tài, đều do nô tài không tốt. Lúc nãy, công tử bảo buồn chán, nên nô tài mới lỡ miệng nói hôm nay có chợ đêm với hội hoa đăng, sau đó tiểu công tử thức chờ Hoàng thượng về……
Kiền Vạn Đế vốn đã có kế hoạch cho buổi tối cả rồi, thế nhưng nhìn thấy vẻ mặt tin tưởng đầy chờ mong của Minh Đức, liền mềm lòng:
– Thôi được, ta dẫn y ra ngoài chơi vậy.
– Nhưng Hoàng thượng……
– Đến đây cũng là vì y muốn thăm quan phương Nam, làm sao có thể ủy khuất y được. Ngươi mau đi chuẩn bị hai bộ quần áo, nhớ lấy bộ nào giống như quần áo đêm Tết nguyên tiêu chúng ta mặc.
Hội hoa đăng Tết nguyên tiêu lần đó, Kiền Vạn Đế cũng mang theo Minh Đức cải trang vi hành. Khi đó hai người vẫn dịu dàng với nhau, tuy rằng bên trong vẫn biết rằng sự ôn nhu đó chỉ là giả tạo, cuối cùng sẽ dẫn đến chán ghét, thế nhưng vẫn là có chút hạnh phúc.
Cùng nhau nếm món này thứ nọ, đi may quần áo, đi ngắm đèn hoa đăng, giải câu đố.
Khi đó Minh Đức vẫn còn thanh tỉnh, vừa rời khỏi tiệm may liền cười hỏi hắn:
– Hoàng thượng, thần chua ngoa ở điểm nào?
Lư Kư liền hỏi lại:
– Xấu tính, mưu mô, còn nói không chua ngoa sao?
– Không đúng. – Minh Đức che miệng cười. – Là do trên người thần, ba nghìn sáu trăm năm mươi lỗ chân lông, chẳng cái nào không toát ra khí chất chính trực, khiến cho người khác vừa thấy liền kính phục……
– Hiện giờ, đúng là ngươi rất ngây thơ chính trực. – Kiền Vạn Đế cúi đầu véo má Minh Đức. – Cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không biết, chuyện của ngươi đều do người khác quản lư……
Minh Đức ngơ ngác nhìn hắn, thấy mặt mình bị nhéo, bất mãn hừ một tiếng, nhưng cũng không giãy ra.
Kiền Vạn Đế cười:
Minh Đức cắn móng tay bối rối:
– Hoa khôi…… Hoàng đế……
Kiền Vạn Đế vội vàng thấp giọng dỗ dành y:
– Ngoan nào, muốn ăn ngon không?
Minh Đức cười hề hề, gật gật đầu.
– Vậy chúng ta đi thôi!
Minh Đức háo hức đứng dậy đi theo hắn.
Trương Khoát thở dài ngao ngán rồi chạy theo hai người:
– Tiểu quý nhân, sao lại bỏ qua cho Hoàng thượng dễ dàng như thế chớ……
Lộ Cửu Thần tửu lượng rất khá, không chịu được miệng lưỡi đanh đá của Trác Ngọc, liền ngươi một ly ta một ly với Tiểu Khấu suốt cả buổi tối, còn Trác Ngọc lừa lúc hắn không chú ý đến mình đã tráo rượu của mình bằng nước. Vì thế, cuối cùng Lộ Cửu Thần cũng bị gục ngã bởi men rượu, Tiểu Khấu liền dìu một Lộ Cửu Thần say khướt về phòng, Trác Ngọc còn giúp nàng một tay.
– Phóng ngựa suốt đêm về Tây Uyển liệu có đủ thời gian không nhỉ? – Trác Ngọc tính toán, sau đó quay sang Tiểu Khấu. – Ngươi có thể khiến hắn không rời giường trong vòng…… ừm…… ba ngày ba đêm được không?
Giọng điệu của y nghiêm túc như lúc bàn việc chính sự, quả thực rất giống như lúc ra lệnh tam quân xuất chiến.
Tiểu Khấu đỏ mặt:
– Công tử sao lại dùng giọng đấy mà nói chuyện đó……
Lời còn chưa dứt, tay đã được dúi thêm một tờ ngân phiếu.
Tiểu Khấu lập tức sửa lời:
– Công tử sao lại nói thế, nghi ngờ năng lực của tiểu nữ sao, dù sao cả đời tiểu nữ chỉ phụ thuộc vào đây mà kiếm cơm thôi mà……
Trác Ngọc liền mỉm cười vô cùng ôn nhu.
Lộ Cửu Thần say đến không biết trời trăng gì, tùy ý để người khác dìu vào phòng ngủ trên lầu hai. Tiểu Khấu mở cửa phòng ra, ngay giữa phòng là một tấm bình phong nhỏ bằng ngọc lưu ly, hương thơm trong phòng ùa ra, khiến người ta có cảm giác chếnh choáng. Tiểu Khấu cười khẽ rồi buông tay, Lộ Cửu Thần vì mất đi chỗ dựa mà lảo đảo hai bước rồi ngã xuống giường.
Trác Ngọc đến đỡ hắn, kết quả bị tóm lại, ấn xuống giường. Y định ngồi dậy, Lộ Cửu Thần lại đè y xuống, cúi đầu điên cuồng cắn mút đôi môi y.
Trác Ngọc vùng một tay ra, đánh cho hắn một quyền, Lộ Cửu Thần bị đau liền lùi lại, Trác Ngọc nhân cơ hội đó quẳng hắn sang một bên. Tiếc là Tiểu Khấu vừa thấy có trò vui, liền bưng đĩa hạt dưa ngồi một bên xem diễn trò, không thể đến gần giúp y được vì vậy Trác Ngọc lại bị tên đệ nhất cao thủ đè xuống, hai cổ tay bị trói chặt.
– Lộ Cửu Thần! – Trác Ngọc cáu gắt. – Ngươi làm cái gì vậy?
– Ăn ngươi. – Lộ Cửu Thần thở dốc, mùi rượu bốc lên nồng nặc khiến y cũng cảm thấy say theo