Phượng Huyền Cung Thương
Chương 120 : Hồng trần lạc định (kết thúc)
Ngày đăng: 23:47 21/04/20
Làm một người nam nhân, tự nhiên sẽ hy vọng có thể ba vợ bốn nàng hầu, trái ôm phải ấp, ngồi hưởng phúc tề nhân.
Chính là làm một nam nhân bị đặt ở phía dưới, thống khổ của ta lại có ai biết?
Chuyện thứ nhất phải làm khi trở lại Phượng Huyền Cung, tự nhiên là đến nhìn Mạc Thu.
Hắn vẫn đang ngủ ngon lành, thoạt nhìn còn cao lớn hơn một chút.
Lại qua mấy ngày, hắn rốt cục tỉnh, trí nhớ vẫn dừng lại ở ngày đó hắn đi Mị Sơn hái thuốc. Tuy nói trí nhớ có chút hỗn loạn, nhưng cũng may chuyện di hồn không tạo thành ảnh hưởng đối với hắn.
Ngày nối tiếp ngày trôi qua, chính là ngày của ta không có thoải mái như vậy.
Mỗi ngày xương sống thắt lưng đều đau, những ngày tháng này thật không phải là cuộc sống của con người, nguyên nhân … Gạt lệ, có nói cũng vậy …
Đối mặt với ba con sói đội lốt cừu kia, ta cũng may còn có Mạc Thu làm chỗ tránh nạn cuối cùng này, chính là ai có thể nói cho ta biết, hiện tại cái đồ vật đang để trên đùi ta là cái gì? (Aizz, thúc đúng là tự mình tìm chỗ chết nha, 3 anh kia là sói đội lốt cừu, còn tiểu Mạc là giả trư ăn thịt hổ có biết không hả!)
“Ngươi ngươi ngươi … Ngươi làm cái gì?” Bị kinh hách, ta vội vàng muốn đem Mạc Thu giống như bạch tuộc quấn ở trên người ta kéo xuống.
“Đại thúc …” Mạc Thu lại lui vào trong lòng ta, ở trên cổ ta cọ a cọ, “Đại thúc …” Tiếng nói ngọt lịm, hơi thở nóng rực, lại làm cho ta lạnh cả người.
Ta cố gắng muốn đem hắn đẩy ra xa một chút. Bị hắn làm như thế, thật sự chịu khổ sở.
“Ngươi rốt cuộc muốn nói gì?” Ta khó chịu trừng hắn.
“Đại thúc, ngươi khi dễ ta!” Mạc Thu nghiêng đầu, cái mũi nhỏ hít a hít, hốc mắt bắt đầu hơi hơi đỏ lên.
“Ta khi nào thì khi dễ ngươi?” Tiểu tử này ngủ nhiều ngày như vậy, cò phải là ngủ đến hư não rồi không?
“Luôn khi dễ ta! Ta hỏi qua Mục ca ca cùng Đoạn ca ca, bọn họ mỗi lần cùng đại thúc ngoạn, đều thực thoải mái thực thoải mái, vì cái gì chỉ có ta mỗi lần đều là mông rất đau?” Hắn bắt đầu thanh thanh khóc lệ lên án.
“Ách …” Kia đương nhiên là bởi vì vị trí của ngươi cùng bọn họ không giống nhau! Lại nói tiếp, kỹ thuật của ta thật kém như vậy sao? (Chết cười mất, thúc chuyên gia ở dưới, kỹ thuật đương nhiên kém rồi hắc hắc)
“…”
Bốn người tranh cãi ầm ĩ không ngớt, lại không biết toàn bộ đã bị đương sự nghe thấy.
Cứ tiếp tục như vậy, thế tất rơi vào kết cục miệt mài mà chết.
Lúc này không trốn, còn đợi khi nào?
......
Bốn người đang định vung tay hết sức, đã thấy nha hoàn tiểu Phiêu bên cạnh người nọ thất kinh chạy tới.
“Không tốt, lão cung chủ hắn … hắn chạy!”
“Cái gì?”
“Còn không mau đuổi theo!”
Vì thế, sau một hồi gà bay chó sủa, mấy nam nhân nổi trận lôi đình đều hướng “Tính” phúc của chính mình đuổi theo.
......
Người đã đi, lưu lại phía sau một tiểu đình trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Có thể nói là một uông xuân thủy nhộn nhạo khôn cùng.
......
CHÍNH VĂN HOÀN