Phượng Huyền Cung Thương

Chương 121 : Phiên Ngoại – Nỗi Niềm Của Đại Thúc

Ngày đăng: 23:47 21/04/20


1.



Thời điểm tiểu nhị A Tân đến gọi ta, ta đang ngồi ở trong viện, một bên phơi nắng một bên ngủ gà ngủ gật.



“Lão gia, bên ngoài có người tìm ngài, lão gia?” Thấy ta vẫn không phản ứng, hắn không khỏi đề cao âm lượng.



“Ách, ai, ai a?” Đột nhiên tỉnh táo lại, ta nhìn hắn liếc mắt một cái, ngữ khí có chút khó chịu.



Mấy ngày nay vẫn đứng ở Liễu Trần Cư, ta vẫn như cũ khai tâm vui vẻ mà làm thước trùng của ta, chuyện tình trong *** đều do A Mang toàn quyền quản lý, người làm cũng rất ít khi đến làm phiền ta, không biết làm cho hắn lỗ mãng thất thố chạy vào như vậy là rốt cuộc xảy ra chuyện gì.



“Không quen, là mấy khách nhân mới tới, vừa vào cửa đã nói muốn tìm ngài, còn nói nếu không thấy ngài tuyệt không đi.”



“Mới tới?” Cái này kỳ quái, ta hiện tại đã mặc kệ mọi việc, cũng chỉ có cực ít khách quen mới biết ta là lão bản chân chính của Liễu Trần Cư.



“Phải”



“Ta đây đi ra ngoài nhìn xem.” Ta sửa sang lại vạt áo, lười biếng đứng dậy.



Hiện tại đúng là thời điểm làm sinh ý tốt nhất trong ngày, người rất nhiều, cũng không tranh cãi ầm ĩ. Ta mới vừa lê bước đi đến cửa nội đường, liếc mắt một cái liền nhìn đến hai cái bóng người quen thuộc đang đứng ở trong *** kia.



Kia, kia không phải Đoạn Khâm cùng Mạc Thu là ai?



Thừa dịp bọn họ còn không có thấy ta, ta xoay người đi lui, không nghĩ lại va đúng trúng một người phía sau.



“Ha hả, Ly Chi, ngươi đây là muốn đi đâu?” Đỉnh đầu vang lên một cái thanh âm mang theo ý cười, lập tức thắt lưng bị người nắm chặt.



“Thanh Dương, nguyên lai là ngươi a, cáp, ha ha ha......” Ta sờ sờ cái mũi bị đụng đau, ngẩng đầu hướng hắn cười cười, đưa tay vuốt lên nếp nhắn trên vạt áo của hắn, “Đã lâu không thấy, ha ha, ha ha ha......”



“Đúng vậy, là ‘ thật lâu ’.” Hắn cố ý nhấn mạnh hai chữ “Thật lâu”, hung hăng trừng mắt ta, thanh âm nghiến răng nghiến lợi.



Bị hắn trừng có chút chột dạ, tươi cười trên mặt ta có chút ngượng ngùng.



Chết rồi chết rồi......



Ba người bọn hắn đều đến đây, nói cách khác còn có một người nữa cũng đến đây, nếu như bị hắn quơ được, ta sẽ chết thực thảm......


Cái tên hỗn đản giết người đáng ghét! Bạch si! Đại sắc lang!



“Ly Chi, ngươi rốt cục tỉnh, ăn một chút gì đi.” Đoạn Khâm đi tới ngồi ở đầu giường, làm cho ta tựa vào trên người hắn.



Theo hắn uy mà uống xong một ngụm thang, ta ở trong lòng ngực hắn tìm vị trí thoải mái đích, mở miệng thở hổn hển.



“Bọn họ mấy đâu?” Vẫn không thấy bọn họ cùng tiến vào, thật sự là thái dương mọc ở đằng tây a.



“Phượng Hiên Diệc đã bị ta đuổi đi, mà Mục Thanh Dương cùng Mạc Thu......” Hắn đối ta cười thần bí, “Ta đoán bọn họ hiện tại đang lấy tay vận động.” Hiện giờ bọn họ đã không còn phân chia địa vị, toàn bộ đều tương xướng như nhau.



“Nga......” Ta miễn cưỡng nói, tuy rằng hoàn toàn không biết hắn nói “lấy tay vận động” rốt cuộc là cái gì.



“Canh này không tồi, là cái gì?” Ta lại uống một ngụm. Ta nhớ rõ trước kia ở Phượng Huyền Cung uống qua, hương vị thực độc đáo, bất quá vẫn không biết là do vật liệu gì chế thành.



“Hổ tiên thang.”



“......”



Vốn đang vui vẻ uống ngon lành, nghe xong ta rốt cuộc uống không nổi nữa.



“Không uống không uống, ta mệt mỏi, ngủ.” Ta khoát tay, lại lùi vào trong chăn.



Hắn cười khẽ một tiếng, cầm chén đặt lên trên bàn, sau đó đưa tay cởi bỏ ngoại bào.



“Ngươi, ngươi, ngươi làm gì?” Ta trừng lớn mắt theo dõi hắn. Muốn chết, ta sẽ bị phá hư mất thôi!



“Đừng lo lắng.” Hắn lên giường, nằm ở bên người ta, làm cho ta tựa vào trên ngực hắn, thân thủ ở trên lưng ta vỗ vài cái, “Ngủ đi, ta cùng ngươi, ta cái gì cũng sẽ không làm.”



“Thật sự?” Ta rõ ràng không tin.



“Đương nhiên.” Mắt phượng xinh đẹp cong lên, vẻ mặt của hắn thực chân thành.



“Ta đây liền tin tưởng ngươi một lần.” Thật sự có chút mệt nhọc. Ta cũng ôm lấy thắt lưng hắn, nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng nói.



Trong mơ màng, ẩn ẩn nghe được trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười khẽ đắc ý, “Ngươi chạy lâu như vậy, ba chúng ta cũng thực sinh khí đâu, ngươi vẫn là dùng một đoạn thời gian để đón chịu ‘ yêu thương ’ của chúng ta đi, Ly Chi!”