Phượng Huyền Cung Thương

Chương 75 : Đêm xuân

Ngày đăng: 23:46 21/04/20


Trời đã sắp chạng vạng.



Bữa tối qua đi, ta tà ngồi ở trên nhuyễn tháp, miễn cưỡng chống lại cơn buồn ngủ.



Không có biện pháp, tối hôm qua gây sức ép quá mức. Người lớn tuổi tinh lực không đủ, trời còn chưa tối hẳn, liền buồn ngủ chịu không được.



Trong mơ mơ màng màng, nghe được cửa “Chi nha” một tiếng mở ra, có người nhẹ bước đến gần.



Không cần nghĩ cũng biết người nọ là ai. Ta chỉ hé mắt, lại tinh tường cảm nhận được người nọ ngồi trên nhuyễn tháp, nhẹ nhàng tựa đầu vào đầu gối của ta.



“Ly Chi?” Hắn ôn nhu gọi một tiếng, mang theo ý cười ấm áp.



“Ân.” Hàm hồ lên tiếng, ta từ từ nhắm hai mắt lại như trước, một bàn tay chậm rãi xoa tóc hắn, xúc cảm mềm mại thuận hoạt như tơ trù.



“Nhiều ngày như vậy, ngươi không có gì muốn hỏi ta sao?” Hắn vừa nói, một bên thay ta nhẹ nhàng vuốt ve phần eo, lúc mạnh lúc nhẹ, làm cho ta thoải mái mà rên ra tiếng.



“Ngươi muốn cho ta biết cái gì?” Ta mở mắt ra, cười hỏi hắn, “Chỉ cần là ngươi nói, ta đều tin tưởng.”



Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, ta đã quyết định một lòng tín nhiệm hắn.



“Tỷ như nói, ta cứu ngươi ra bằng cách nào.” Hắn tà tà cười, “Như thế nào, không muốn biết?”



“Muốn biết.” Ta gật đầu.



“Ta đây phải suy nghĩ xem có nên nói cho ngươi biết hay không.” Hắn sờ sờ cằm, cố lộng huyền hư (theo ta hiểu là giả bộ huyền bí) nói.



Ta não!



Tiện tay nhặt một cái gối lên ném vào mặt hắn, ta mắng: “Ngươi giả bộ thâm trầm cái gì? Nói mau!”



Hắn ôm gối, đáng thương hề hề nhìn ta, vẻ mặt cùng quẫn: “Aizz, không biết là ai khi nhìn thấy ta bị thương khóc đến cạn nước mắt, cứ như ta sắp chết đến nơi, hiện tại lại hung dữ như vậy, lòng người lớn tuổi thật là khó đoán a!”



“Ngươi còn không nói!” Ta trừng hắn.



“Được được được, ta nói ta nói.” Hắn đứng thẳng dậy, kéo ta vào trong lòng, trên mặt là một nụ cười bí hiểm.
Thì ra cho dù là mỹ nhân, cũng có thể cười đến đáng khinh như vậy …



Ngoài cửa lập tức vang lên tiếng thở phì phì kêu to của Mạc Thu: “Họ Đoàn kia, ngươi chiếm lấy đại thúc nhiều ngày như vậy, cẩn thận #¥%@ …” (chắc bé Thu chửi bậy quá nên tác giả cắt mất, các tình iu muốn biết bé chửi gì thì liên hệ tác giả nga).



Mắt thấy người nọ cách ta càng ngày càng gần, lòng ta cũng run lên. Vừa định trốn, đã bị hắn bắt lấy ném tới trên giường.



Đang muốn mở miệng mắng, chỉ cảm thấy nửa người dưới chợt lạnh, hắn vạch thảm ra, thế nhưng lại trực tiếp vói hai ngón tay tiến vào!



“A …” Đem mặt vùi xuống giường, dư quang khóe mắt nhìn đến hắn trên người vẫn chỉnh tề như trước, lại làm cho ta một thân chật vật không chịu nổi, trong lòng càng tức giận.



“Đoạn Khâm … Ngươi đừng mặc bộ y phục màu xanh này nữa …” Ta gian nan nói, miễn cưỡng nhịn xuống để không thốt ra rên rỉ.



“Vì sao?” Hắn không yên lòng đáp lại, ngón tay không chút nào dừng lại.



“Ngươi mặc … Nhìn giống như rau xanh … Khó coi chết đi được …”



Hắn sửng sốt, trên mặt hết xanh rồi trắng.



Sau đó …



“A … Đoạn Khâm … Ngươi cái tên *** côn (ta nghĩ có lẽ là chỉ *** đãng + côn đồ, cơ mà kết hợp lại nghe H quá), t*ng trùng nhập não! A …”



Hét thảm một tiếng, thảm đến trăng lạnh ngoài cửa sổ trốn mất.



Thân thể hoàn toàn rơi vào tay giặc, suy nghĩ lâm vào trong hoảng hốt, trong đầu chỉ còn lại có một ý niệm …



Cái tên đầu heo xấu xa này … (cái này là ta chém, hic)



Bên trong hôn ám, một người ngủ say, chỉ còn một người vẫn thanh tỉnh.



Đoạn Khâm nhìn người trong lòng, tầm mắt rơi xuống quỳnh trâm ngọc lục bảo (có ai hẻm nhớ cây trâm này hok) ở đầu giường, trong hai tròng mắt ôn nhu như nước liền chậm rãi hé mở một chút bất đắc dĩ cùng phiền muộn.



“Ly Chi, nếu ngươi thật sự chỉ thuộc về một mình ta, thì tốt rồi …” (nếu vậy fangirl sẽ phản đối chết Khâm ca à, anh không sợ bị ném dép sao?!)