Phượng Huyền Cung Thương

Chương 76 : Không hỏi gặp lại

Ngày đăng: 23:46 21/04/20


Sáng hôm sau mơ mơ màng màng bị Đoạn Khâm ôm đi tắm rửa, hai người cùng ngồi trong một cái thùng gỗ nhỏ hẹp, ta bị đặt trên người hắn, lại bị hắn ăn hết đậu hủ.



Tắm rửa xong hắn ôm ta trở về giường, thay ta mặc vào áo ngủ mềm mại, nói một câu “Ta đi tìm Mạc Thu” rồi ra khỏi cửa.



Ghé vào trên giường híp mắt nhìn hắn, y hi nhìn đến hắn lại một thân hồng y quen thuộc, ở dưới ánh dương nhu hòa vẫn chói mắt như trước.



Trong lòng bắt đầu có chút đắc ý dào dạt tự mãn. Sau đó lại một trận ác hàn.



Kỳ quái, ta đang đắc ý cái gì chứ …



Ở trên giường lăn qua lộn lại một hồi, thấy đã hoàn toàn hết buồn ngủ, đơn giản mặc quần áo xuống giường. Cả tiểu viện một mảnh thanh tịnh, hai người kia cũng không biết chạy đi đâu rồi.



Mạc Thu gần đây không biết làm sao, đột nhiên lại có hứng thú tập võ, Đoạn Khâm liền xung phong dạy hắn. Ta vừa thấy biểu tình tử hồ ly của hắn liền biết hắn khẳng định không có hảo tâm, chắc chắn là lại nghĩ ra quỷ kế gì để chỉnh Mạc Thu.



Đoạn Khâm lớn như vậy, còn luôn vì một chút chuyện nhỏ cùng Mạc Thu cãi nhau, tranh luận không ngớt. Chưa từng nghĩ đến, nguyên lai hắn lại có tính trẻ con như vậy, quả thật là tri nhân tri diện bất tri tâm.



Ở trong sân phơi nắng, cảm thấy được có chút nhàm chán, vì thế quyết định ra thị trấn mua sắm.



Trấn nhỏ này gần như thoát khỏi phạm vi thế lực của Lôi Chấn sơn trang, Đoạn Khâm cũng từng mang ta đi qua vài lần. Từ lần trước nhận noãn ngọc của hắn, hắn vẫn luôn đòi ta hồi lễ, mà Mạc Thu cũng học theo, thật sự làm cho ta khó có thể chống đỡ.



Thừa dịp lần này hai người bọn họ đều không có ở đây, ta vừa vặn có thể chuẩn bị vài thứ để bịt miệng bọn họ.



Ra tiểu viện dọc theo một dòng sông nhỏ, không đến nửa canh giờ đi ra thị trấn. Thôn trấn ở đây tuy nhỏ, nhưng cái gì cũng có.



Đi dạo nửa ngày, cuối cùng cũng tìm được thứ vừa lòng. Tùy tiện vào một trà lâu nhỏ nghỉ ngơi một chút, chọn một góc ngồi xuống. Bên người không có tiếng huyên náo của hai người kia, thật cũng thích ý rất nhiều.




Hắn cũng không vội.



Những người đó ở trong mắt hắn, chính là món đồ chơi nhất thời khi nhàm chán mà thôi. Một món đồ chơi bị phá hủy, vẫn còn rất nhiều món đồ chơi mới.



Hắn còn có rất nhiều thời gian, hắn có thể cùng món đồ chơi này từ từ đùa.



Hắn có thể chờ. Chờ bọn chúng một đám bị đùa chết, hận không thể làm cho chính mình chưa từng sinh ra trên đời này.



Mà hắn, nhất định là người cuối cùng vui cười.



Đèn rực rỡ mới lên.



Cuồng phong phần phật, bạch y nhân đi trong gió, cho đã mắt sương lạnh.



“Ta nói rồi, ngươi không được quấy rầy hắn nữa. Mười tám năm trước ta có thể giết ngươi một lần, hiện giờ cũng có thể giết ngươi lần thứ hai.”



“Ha hả, mười tám năm trước để ngươi may mắn thành công, hôm nay ngươi không có vận may như vậy. Ngươi cho là phế đi một bàn tay của ta là có thể giết ta sao? Đừng quên công phu của ngươi vẫn là do ta dạy, Phượng Huyền Dã!”



Nội lực cường đại không thể ngăn chặn phát ra, ở không trung va chạm lẫn nhau.



Chưởng phong cùng xuất, lại ở nháy mắt biến mất không còn một mảnh.



Chỉ trong một chưởng, thắng bại đã phân.