Phượng Kinh Thiên
Chương 108 : Vô tội phóng thích (1)
Ngày đăng: 13:54 30/04/20
Đằng sau, người vẫn cứ nườm nượp kéo đến.
“Nhường đường... nhường đường đi...” Hai đội quan binh chen vào, cố gắng để dẹp ra một lối đi.
Không lâu sau đó, một người đàn ông trung niên mặc quan phục vội vàng chạy đến. Tuy có bổ khoái* che dù cho ông ta, nhưng bởi vì đi quá gấp gáp nên quan phục trên người đều đã ướt đẫm.
(*) Bổ khoái: người chuyên truy nã, bắt cướp cho nha môn.
Ông ta đến gần, tỉ mỉ quan sát nhóm người trước mắt rồi chắp tay nói: “Bổn quan là huyện lệnh của huyện Bạch Lan, tên Đinh Hòe An, không biết quý danh của công tử là...?”
Mộc Vũ thu kiếm lại, lui về đứng sau lưng Nguyên Vô Ưu, sau đó thản nhiên nói: “Công tử nhà ta tình cờ đi ngang qua huyện Bạch Lan, cảm thấy rất thích cánh rừng lan trắng, nên có chút tò mò về người đã trồng cánh rừng này. Sau khi thăm dò mới biết được thì ra Diệp đại nhân đã gặp chuyện không may, có lòng muốn làm chút chuyện cho ông ấy. Nhưng công tử lại sợ chỉ nghe lời kể của một bên thôi thì không đủ, nên mới bỏ sức kêu gọi mọi người đến đây để công tử nhà ta có thể nhận định rốt cuộc ai đúng ai sai.”
Đinh Hòe An nghe xong thì chần chừ trong thoáng chốc, cuối cùng lại hỏi: “Không biết công tử...?”
Mộc Vũ lấy ra lệnh bài từ trong tay áo, Đinh Hòe An vừa nhìn thấy, sắc mặt kinh hãi lại mừng rỡ, ông ta liền vội vã tiến lên hành lễ, Nguyên Vô Ưu lập tức vung tay ngăn cản.
“Đinh đại nhân không cần đa lễ, bản công tử tình cờ dừng chân tại nơi này cũng là ý trời. Ngoài những dân chúng liều mạng đến để làm chứng ra, bản công tử còn muốn nghe quan phụ mẫu là Đinh đại nhân đây, kể về vướng mắc giữa cháu trai Diệp Tuyết của Diệp đại nhân và con trai Nguyên Minh Viễn của Xương quận vương.”
“Vừa đúng lúc, bản quận vương cũng muốn nghe Đinh đại nhân nói thử.”
Mọi người quay qua nhìn nơi mới phát ra tiếng nói, chỉ thấy một cỗ kiệu đi thẳng về phía này, dừng ngay bên cạnh Đinh Hòe An.
Đinh Hòe An liếc mắt nhìn đoàn người của Nguyên Vô Ưu, suy nghĩ một lúc mới tiến lên hành lễ: “Hạ quan Đinh Hòe An bái kiến quận vương.”
Nguyên Vô Ưu phất tay, Mộc Vũ đứng bên cạnh nhận được mệnh lệnh liền nhanh nhẹn bước lên ngăn Diệp lão đại nhân lại.
“Diệp lão đại nhân không cần đa lễ, chỉ cần đứng nói là được rồi.” Nguyên Vô Ưu dịu dàng nói, nàng cảm nhận được sự mạnh mẽ và thẳng thắn trên người ông lão đã gần bảy mươi tuổi này.
“Tạ ơn công tử.” Diệp lão đại nhân cung kính chắp tay.
Sắc mặt Xương quận vương rất khó coi khi thấy không ai đếm xỉa tới mình, nhưng ông ta chỉ dám giận chứ chẳng dám nói. Xương quận vương chỉ thuộc chi thứ trong hoàng tộc, khi đứng trước người hoàng thất chân chính, chẳng qua cũng cao hơn những kẻ khác một chút mà thôi.
Đương kim hoàng thượng nắm quyền trong tay, đừng nói mấy vị quận vương nhận đất thừa kế như ông ta, mà ngay cả Thất vương và Hoài vương cùng huyết mạch với hoàng thượng, thì cũng chỉ là vương gia nhàn hạ không thực quyền mà thôi.
Tuy Nguyên Vô Ưu chỉ là một công chúa, nhưng ngặt nỗi nàng lại có xuất thân tốt. Nếu hoàng thượng lập hậu một lần nữa, thì Nguyên Vô Ưu sẽ không đặc biệt như vậy, lại càng không có tư cách ngạo nghễ đến thế, nhưng hoàng thượng một mực không chịu lập hậu, vậy nên nàng là duy nhất, chính vì là duy nhất, tất nhiên sẽ trở nên đáng quý.
Đinh đại nhân bước lên nói: “Bẩm công tử, Diệp Tuyết chỉ là lỡ tay giết chết trưởng tử của quận vương. Về tình có thể tha thứ, pháp luật không bỏ qua tình người...”
Xương quận vương sa sầm, lập tức cắt ngang Đinh đại nhân: “Đinh Hòe An, cái gì gọi là pháp luật không vượt qua tình người? Giết người đền mạng là đạo lý hiển nhiên.”
Đinh Hòe An chẳng hề ngạc nhiên khi thấy Xương quận vương phẫn nộ như thế, ông ta chỉ thản nhiên cúi đầu rồi từ tốn nói: “Giết người đền mạng là đạo lý hiển nhiên, vậy xin quận vương nói cho hạ quan biết, ai sẽ đến đền mạng cho một nhà bốn người của Bạch lão tam.”
Là quan phụ mẫu nhưng lại không cách nào đòi lại công bằng cho cả gia đình Bạch Tam, điều này khiến ông ta rất hổ thẹn với quan phục trên người mình. Tuy Diệp Tuyết giết Nguyên Minh Viễn là sự thật, nhưng chuyện gì cũng có lí do của nó, cũng bởi vì Nguyên Minh Viễn là con trai của Xương quận vương. Ông ta nghĩ rằng, bắt Diệp Tuyết sung quân đã xem như có cái ăn nói với hoàng thất rồi.
Xương quận vương khựng lại, ngay sau đó liền già mồm lấn át lẽ phải: “Một nhà bốn người của Bạch lão tam kia cũng chẳng phải do Viễn Nhi giết. Hơn nữa, Bạch Tiểu Tam là tự mình đụng chết, làm sao lại đổ tội lên đầu chúng ta?”