Phượng Kinh Thiên

Chương 109 : Vô tội phóng thích (2)

Ngày đăng: 13:54 30/04/20


“Nhưng người đánh chết bọn họ là thuộc hạ của Quận Vương Phủ. Giả sử Vương Trường Tử không hạ lệnh, bọn họ nào dám ngông cuồng mà đánh chết bốn mạng người nhà Bạch lão tam?” Bốn mạng người nhà Bạch lão tam cũng không bằng một mạng của Nguyên Minh Viễn, đấy chính là khoảng cách giữa quan lại và dân thường, trong lòng dù có bi thương nhưng cũng không thể không phục.



Nguyên Vô Ưu lạnh nhạt cất lời: “Bổn công tử không muốn nghe lí luận của các ngươi.”



Đinh đại nhân im bặt, liền cung kính khom lưng xuống: “Bẩm, ti chức biết sai rồi.”



Gương mặt Xương quận vương trương phình như màu gan heo, sau khi nín nhịn hồi lâu, ông ta mới cố gắng hết sức đè nén lửa giận trên đầu mà quỳ rạp xuống đất. Quản gia Quận Vương Phủ kinh ngạc đứng một bên, vốn định tiến lên che ô thì liền bị ông ta đẩy ra.



Xương quận vương đau khổ quỳ rạp dưới chân Nguyên Vô Ưu, gào khóc nói: “Lão phu tuy tuổi tác đã cao, nhưng chỉ có một mình Viễn Nhi là con trai độc nhất, hi vọng nó có thể thay lão phu giữ hương hỏa cho tổ tiên, lại... lại không nghĩ rằng, sẽ có ngày lão phu phải người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Lão phu biết Viễn Nhi có hơi ngoan cố, ương ngạnh, nhưng con người nó vốn không phải là người xấu. Hơn nữa, nếu phân theo vai vế, thì người và Viễn Nhi cũng là huynh muội... huynh đệ một tộc, lão phu cũng xem như là bác của người, xin công tử hãy thay phụ tử lão phu rửa hận.”



Đám đông vốn dĩ luôn im lặng cũng liền đồng loạt trở nên nhốn nháo sau lời Xương quận vương vừa nói ra. Dân chúng bắt đầu bất an lo lắng, thậm chí có người căm phẫn.



Bất an vì thân phận của thiếu niên trước mắt quả thật quyền cao chức trọng còn lo lắng là do mối quan hệ của thiếu niên ấy và Xương quận vương.



Nguyên Vô Ưu đối với những lời của Xương quận vương giống như gió thoảng bên tai, nàng chỉ lạnh nhạt nói: “Diệp đại nhân, ngươi vẫn chưa trả lời thắc mắc của bổn công tử. Nếu như bổn công tử cho ngươi thêm một cơ hội xử án, vậy thì ngươi sẽ phán tội Diệp Tuyết này như thế nào?”



“Nguyên Minh Viễn chết không hết tội, Diệp Tuyết vô tội khai miễn*...” Trong đám đông, chẳng rõ là ai không kìm được mà hét toáng lên, rất nhanh sau đó, giống như hiệu ứng đám đông, tất cả đồng loạt hô lên, không ít người tỏ ra đầy phẫn nộ: “Đúng, vô tội khai miễn.”



(*) Vô tội khai miễn: không có tội, được thả ra.



“Vô tội phóng thích!”



“Vô tội khai miễn!”




Chủ quán nhìn miếng bạc, trên mặt càng hiện rõ nét khó xử mà cười khổ xua tay: “Khách quan, không phải vấn đề về tiền bạc, là do... do không có người.”



Nguyên Vô Ưu đang bước lên cầu thang thì nghe thấy cuộc trò chuyện vừa rồi, liền dừng bước: “Mộc Vũ, trễ chút không vấn đề gì, cũng chẳng ướt bao nhiêu.”



Mộc Vũ khom lưng: “Dạ.”



Cố Lăng hoài nghi hỏi: “Chủ quán, người trong khách điếm đâu hết rồi?” Dường như các cửa tiệm trên đường từ rừng lan trắng trở về cũng đều không có người, ngay cả khách điếm này cũng chỉ có mình chủ quán ở lại trông coi.



Chủ quán ngây người: “Ngoài tiểu nhân ra, mọi người đều đến rừng bạch lan rồi, khách quan không phải cũng đến rừng bạch lan sao?” Lẽ nào bọn họ không đến đó? Nhưng sao hắn ngửi thấy mùi hoa bạch lan trên người họ?



“Chẳng lẽ xảy ra chuyện rồi? Mọi người đều bị lừa rồi sao?” Sắc mặt chủ quán bỗng thay đổi, không nghĩ ngợi gì liền xông thẳng ra ngoài.



Nhìn chủ quán đột nhiên xông thẳng ra ngoài, tất cả mọi người đều sững sờ, duy chỉ Nguyên Vô Ưu là mỉm cười, dân chúng huyện Bạch Lan này đồng lòng hơn nhiều so với những gì mà nàng tưởng tượng.



Nhìn khách điếm trống huơ trống hoắc, trong lòng Mộc Vũ bỗng xao động. Đáng tiếc là chỉ mình hắn rõ, dân chúng đồng lòng như thế này, giả sử công chúa không ra tay xử án, đến lúc Diệp Tuyết thật sự bị xử trảm thì liệu rằng dân chúng có bạo động hay không? Sợ rằng hoàng thượng sẽ không tha cho Xương quận vương.



Tiểu Hoa Tử khẽ lên tiếng: “Chủ tử, nô tài xuống bếp chuẩn bị nước.”



Liêu Thanh Vân thâm trầm nhìn nàng, mỉm cười: “Cố Lăng, có hứng thú đánh cờ không?”



Cố Lăng lấy làm lạ, nhưng cũng lập tức đáp lại: “Thanh Vân huynh đã có nhã hứng, ta nào dám không nghe, mời!”