Phượng Kinh Thiên

Chương 110 : Vô tội phóng thích (3)

Ngày đăng: 13:54 30/04/20


Đợi đến khi Tiểu Hoa Tử đun nước xong, vị chủ quán bỗng dưng chạy ra ngoài lúc nãy đã trở về. Đúng lúc nhìn thấy Tiểu Hoa Tử và Mộc Vũ đang tự mình xách nước nóng, ông ta đột ngột dừng lại thở hổn hển, cũng không nói được câu nào.



Mộc Vũ thản nhiên liếc nhìn ông ta một cái, lúc này vị chủ quán đang ngơ ra mới trở lại bình thường, vội vã tiến lên trước: “Để tiểu nhân làm, để tiểu nhân làm.”



Xách nước đến lầu hai, chủ quán “rầm” một tiếng quỳ xuống trước cửa: “Thảo dân bái kiến công tử.”



Ngọc Châu mở cửa ra, mỉm cười nói: “Chủ tử không thích có người làm phiền.”



“Thảo dân hiểu được.” Chủ quán cung kính dập đầu xong liền kích động đứng dậy, không cách nào diễn tả nỗi xúc động và kinh ngạc trong lòng mình. Ông ta đã sớm đoán được nhóm người này không phải người bình thường, thật không ngờ quả thực là như thế.



“Đi xuống đi, có gì chủ tử sẽ cho mời, mọi người không cần quấy rầy chủ tử.”



“Vâng, thảo dân xin cáo từ!” Chủ quán kính cẩn cúi đầu, may là sau khi mấy vị khách này đến tham quan rừng lan trắng, ông ta đã sai người báo cho chủ nhân. Thật khó có thể tin được, khách điếm của bọn họ lại có những vị khách tôn quý đến như thế.







Tin tức Đinh đại nhân muốn lật lại vụ án của Diệp Tuyết được lan truyền nhanh chóng, Vương tri phủ vừa nghe thấy đã gấp gáp dầm mưa chạy đến huyện nha.



“Đinh đại nhân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?”



Đinh Hòe An rất không hài lòng về việc tri phủ đại nhân cuối cùng vẫn chịu sự cưỡng ép của Xương quận vương, nếu tri phủ đại nhân giống như ông ta, không bao giờ khuất phục trước sự đe dọa của Xương quận vương, thì có khi nào Xương quận vương cũng sẽ không thể càn quấy như thế hay không?



Đáng tiếc rằng ông ta chỉ là quan tri huyện mà thôi, dù có muốn làm gì đó cho dân chúng, cũng phải chịu sự bó buộc mà không cách nào phát huy sức mình. Nếu ông ta có quyết tâm trừng phạt Nguyên Minh Viễn sớm hơn, thì một nhà bốn người của Bạch lão tam há lại uổng mạng?




“Gia gia.” Thiếu niên đầu tóc rối bời khi thấy ông ta, cũng xúc động muốn bước lên, nhưng vì tay chân đều đeo gông nên đành phải dừng bước.



Bạch Chủ Bạc tự mình bước lên tháo gỡ gông cùm trên người hắn.



Đinh Hòe An cười nói: “Bản quan tuyên án Diệp Tuyết vô tội, phóng thích tại chỗ.”



Diệp Tuyết kinh ngạc nhìn ông ta, có chút mơ hồ không dám tin: “Đại nhân...” Vô tội phóng thích tại chỗ? Chuyện này... chẳng phải hắn bị phán xử trảm sau mùa thu à? Sao đột nhiên lại được phóng thích tại chỗ rồi?



“Tiểu thiếu gia.” Lão quản gia nói trong nghẹn ngào, mắt rưng rưng đỡ Diệp lão đại nhân đi đến.



Diệp Tuyết dứt bỏ sự ngạc nhiên trong lòng, chạy như bay về phía Diệp lão đại nhân mà quỳ xuống trước mặt ông tạ tội: “Là tôn tử bất hiếu, để gia gia phải lo lắng.”



Diệp lão đại nhân nước mắt đầm đìa, sau đó đỡ hắn đứng lên, liên tục nói: “Trở về là tốt, trở về là tốt rồi.”



Nhìn cảnh tượng này, dân chúng vây quanh đều xúc động rơi nước mắt.



Đinh Hòe An bước xuống công đường, khẽ chắp tay với Diệp lão đại nhân, nói: “Lão đại nhân, bản quan đã chuẩn bị quần áo, mời Diệp tiểu thiếu gia vào phía sau thay đồ rửa mặt rồi lại lên công đường.”



Diệp lão đại nhân nhìn ông ta bằng ánh mắt cảm kích: “Đại ân của Đinh đại nhân, lão phu không biết nói gì mới phải, xin nhận của lão phu một lạy.”



“Lão đại nhân, không thể được, không thể được.” Đinh Hòe An cuống quýt đỡ ông ta đứng dậy.