Phượng Kinh Thiên

Chương 121 : Rồng cuộn hổ ngồi (1)

Ngày đăng: 13:55 30/04/20


Tiểu Lương Tử hoảng sợ đến toát mồ hôi lạnh, lòng thầm nghĩ không ổn nên cuống quýt nói: “Không... không có... thưa... biểu thiếu gia.”



Thấy Tiểu Lương Tử lại bị biểu ca dọa sợ, Đệ Ngũ Hạo vội cười bảo: “Lâm biểu ca, huynh đừng giận, Tiểu Lương Tử không có ý đó đâu.” Hắn biết Tiểu Lương Tử rất ghét Phân muội muội.



Đệ Ngũ Hạo sợ hắn ta lại làm khó Tiểu Lương Tử nữa, vội vàng bảo vệ Tiểu Lương Tử sau lưng mình. Lâm Duy Đường liếc Tiểu Lương Tử một cái rồi lại nhìn sang Đệ Ngũ Hạo. Hắn mỉm cười. Chắc chắn Đệ Ngũ gia sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ nếu nó thật sự rơi vào tay một kẻ như Đệ Ngũ Hạo.







Sau khi rời khỏi huyện Bạch Lan, đoàn người của Nguyên Vô Ưu phải đi nửa tháng nữa mới đến được Tấn Châu, đi qua Tấn Châu thì sẽ vào đến Ký Đông.



Vào tháng ba, Tấn Châu vừa tươi đẹp lại vừa thanh bình, dường như nơi đây mang một vẻ êm dịu tách biệt với nhân thế. Ở Tấn Châu rất ít núi cao hiểm trở, cũng chẳng thể ngắm trời xanh nước biếc, cảnh đẹp sông quê.



Nhưng ở đây lại có thể nhìn thấy vùng đồng bằng rộng lớn bao la, xanh ngát nhấp nhô trải dài như thể uốn lượn từ dưới đất vươn đến tận chân trời, đây là một nét đẹp hữu tình của thiên nhiên. Dưới khí trời ấm áp của mùa xuân, những bóng cây xanh ngát rợn ngợp cả không gian, hoa thơm cỏ dại thì nở rộ khắp núi đồi. Tuy không rực rỡ như những loài hoa có tiếng, nhưng lại vô cùng hòa hợp với sắc xanh mơn mởn kia, khiến người ta chỉ muốn thả bước rong chơi.



Bầu trời trong xanh thăm thẳm, từng đám mây trắng nhàn nhã dạo bộ giữa bầu trời, những cơn gió hây hây thoảng qua bầu bạn với mùa xuân tháng ba, làm lòng người thư thái và sâu lắng.



Xe ngựa vẫn chạy đều đều trên mảnh đất xanh ngắt bước vào huyện lị đầu tiên của Tấn Châu - huyện Thái Bình.



Gần đến buổi trưa, có lẽ lại đúng ngày họp chợ, nên vừa bước vào thành đã thấy người qua kẻ lại nườm nượp trên phố, các cửa hàng san sát nhau dựng ở hai bên đường, trông vô cùng náo nhiệt. Một vài quán ăn quán rượu bình thường cũng ầm ĩ tiếng người, kín hết chỗ ngồi.



Đoàn người của họ đã tạo không ít sự chú ý từ khi vào thành. Một vài cô nương đã trông thấy vẻ đẹp của ba chàng trai đang cưỡi ngựa phía sau xe, tuy nét đẹp không giống nhau nhưng đều khiến người khác động lòng, tất cả không kiềm lòng được mà sáng rực mắt lên, gò má ửng hồng.




(*) Đan thanh: đan trong “đan sa” 丹砂 (màu đỏ) và thanh trong “thanh hoạch” 青雘 (màu xanh), hai màu thường dùng trong tranh vẽ Trung Quốc ngày xưa.



Chủ quán sai người ghép hai cái bàn lại làm một, ông ta đang định tiếp đãi khách quan thì chợt ngẩn người ra, bởi vì Tiểu Hoa Tử lại lau chùi toàn bộ bàn ghế một cách tỉ mỉ thêm lần nữa, mới để người thiếu niên kia ngồi xuống.



Đợi sau khi vị thiếu niên kia ngồi xuống, những người còn lại mới ngồi theo.



Có lẽ do tửu lâu đã được bao trọn, khách quan lại đến sớm hơn bọn họ, nên đầu bếp cũng không bận rộn gì, những món họ gọi rất nhanh đã được mang hết lên.



Món nào trông cũng có vẻ rất ngon miệng, chủ quán đứng trước tủ quầy, vẫn chưa từng rời mắt khỏi nhóm người này.



Ông ta thấy vị thiếu niên kia cuối cùng cũng tháo mũ che xuống, nhưng vị trí ngồi của hắn đúng lúc lại đưa lưng với mọi người, nên ông ta vẫn không thể nhìn rõ mặt.



Cả nhóm người đều ăn trong im lặng, không ai phát ra một tiếng động nào, ngay cả tên sai vặt và tỳ nữ đứng bên cạnh đang hầu vị thiếu niên ấy cũng ăn uống rất nhẹ nhàng.



Thấy họ đều đã đặt đũa xuống, vị chủ quán đã thực sự tò mò lắm rồi, ông ta đích thân bưng một bình trà qua đó, nhưng chưa kịp đến gần, đã bị Tiểu Hoa Tử nhận lấy mang đi.



Dường như cảm nhận được sự tò mò của ông ta, Ngọc Châu cũng nhanh chóng đội lại mũ cho Vô Ưu công chúa, trong lòng vị chủ quán vô cùng thất vọng, đồng thời, ông ta cũng bỏ đi suy nghĩ ấy.



Sau khi ăn uống no nê, đôi mắt của Diệp Tuyết bắt đầu nhìn ngó khắp nơi, thấy Nguyên Vô Ưu đã đội mũ lên, hắn mở cửa sổ ra một cách dứt khoát, sau đó tựa nửa người vào bệ cửa, tràn đầy năng lượng mà ngắm cảnh vật bên ngoài.