Phượng Kinh Thiên

Chương 122 : Rồng cuộn hổ ngồi (2)

Ngày đăng: 13:55 30/04/20


“Mộc đại ca, chúng ta ăn cơm xong có phải gấp rút lên đường tiếp không?”



Mộc Vũ nhìn hắn một cái, không nói gì mà chỉ gật đầu.



Diệp Tuyết quay đầu lại nhìn Nguyên Vô Ưu, trong đôi mắt to tròn chứa đựng lời cầu xin đáng thương.



Thấy dáng vẻ đáng yêu của hắn, tất cả mọi người kể cả Mộc Vũ đều cảm thấy mắc cười. Nhưng nụ cười của hắn liền biến mất trong nháy mắt, chầm chậm ngẩng đầu nhìn ba người đang im lặng đi xuống lầu.



Người đầu tiên hắn để ý đến chính là nam tử trẻ tuổi với dáng người cao lớn cân đối, khoảng chừng hai mươi tuổi. Đôi mắt đen láy của nam tử kia vừa lướt qua, dường như lóe sáng sự sắc bén và lạnh như băng nhìn thẳng vào Mộc Vũ. Lúc này, ánh mắt Mộc Vũ hơi lóe lên, chỉ với một cái nhìn mà người này đã khiến hắn cảm nhận được sự áp lực vô hình. Theo bản năng, Mộc Vũ nhìn thẳng vào ánh mắt của người này.



Cố Lăng và Liêu Thanh Vân cũng quay đầu lại, trong lòng có chút chấn động. Cả ba người này, bất kể là phong thái hay là khí thế đều tuyệt đối không phải người bình thường.



Nam tử đi đầu đoán chừng khoảng hai lăm hai sáu tuổi, thoạt nhìn thì toát ra vẻ bình thản thanh nhã, ánh mắt thản nhiên lại dường như ẩn chứa tất cả, trong lạnh nhạt lại lộ ra khí chất cao quý hoa lệ.



Nổi bật hơn cả là người đi sau vị nam tử cao quý kia, người này trạc tuổi hắn, nét mặt rõ ràng, ngũ quan đoan chính, tuấn tú cương nghị, ánh mắt lại vô cùng lạnh lùng, không chút cảm xúc, tựa như trên thế giới này, không có bất cứ chuyện gì có thể khiến hắn thay đổi sắc mặt. Cả người hắn uy nghiêm, lãnh khốc, vô tình giống như một khối băng lạnh vạn năm. Người ta sẽ cảm thấy như rơi vào hố băng khi đối diện với hắn, một nỗi ớn lạnh xuyên thẳng vào lòng.



Mà người thứ ba, lại là một cô gái mặc nam trang.



Nàng ta cũng đang tràn đầy hứng thú quan sát họ, tầm mắt nàng xoay quanh Cố Lăng, khẽ nhếch môi mỉm cười: “Nhị ca, thất ca, chúng ta ra ngoài dạo chơi lâu như thế, cuối cùng đã gặp được người vừa mắt rồi.”



Vừa nói xong, nàng cũng chẳng đợi hai người kia trả lời, liền nhanh chóng chạy lại chỗ họ. Mộc Vũ đang định ra tay thì Nguyên Vô Ưu đã hờ hững ngăn lại, hắn chỉ có thể yên lặng ngồi xuống, ánh mắt bắt đầu trở nên cảnh giác.



Cố Lăng và Liêu Thanh Vân cũng hơi híp mắt, tập trung dõi theo người đang đến gần.




“Ngươi...” Cửu Nhi giận dữ trừng mắt.



“Không được vô lễ.” Nam tử dẫn đầu nhẹ nhàng trách một câu, sắc mặt của Cửu Nhi đầy tức giận, nhưng cũng không lên tiếng nữa.



Khóe môi của Nguyên Vô Ưu khẽ cong lên: “Cửu Nhi cô nương, phải biết rằng “thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân”*, đụng đến chúng ta xem như là chuyện nhỏ, nhưng lỡ như đụng đến người không nên đụng thì phiền phức rồi. Suy cho cùng, có một câu tục ngữ nói rất đúng, “cường long bất áp địa đầu xà”**, đến một nơi mình không quen thuộc, thì cho dù là rồng, tốt nhất cũng nên cuộn mình lại, nếu là hổ thì tốt nhất vẫn nên nằm phục xuống. Nếu không, nảy sinh bất ngờ là còn nhẹ, ngộ nhỡ... có đi mà không có về thì không đáng lắm, hai vị công tử nghĩ sao?”



(*) Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân: Bên ngoài bầu trời còn có bầu trời khác, người tài ắt có người tài hơn.



(**) Cường long bất áp địa đầu xà: Rồng có mạnh đến đâu cũng không thể thắng được rắn địa phương, tương đương câu “phép vua thua lệ làng“.



Nghe những lời nói đầy ẩn ý của Nguyên Vô Ưu, Cửu Nhi khẽ biến sắc, vô thức nhìn về hai vị huynh trưởng kế bên.



Trong mắt của nam tử dẫn đầu hiện lên một tia sáng, lại cười rất ấm áp: “Cảm tạ lời khuyên chân thành của công tử, tại hạ sẽ khắc ghi trong lòng.”



Vị nam tử thờ ơ không chút cảm xúc kia thì dường như lơ đãng mà nhìn lướt qua Nguyên Vô Ưu. Đôi mắt hắn như sao lạnh thâm thúy vô cùng, khiến người ta nhìn không ra hắn đang nghĩ gì.



Nguyên Vô Ưu khẽ gật đầu, thản nhiên nói: “Chúng ta đi thôi.”



Liêu Thanh Vân bình tĩnh xem xét ba người, nét mặt đầy đăm chiêu.



Diệp Tuyết có chút hả hê mà làm mặt quỷ với Cửu Nhi: “Kẻ xấu xí bất lịch sự, bây giờ không càn quấy nổi rồi phải không?”