Phượng Kinh Thiên
Chương 126 : Đạt được thỏa thuận (3)
Ngày đăng: 13:55 30/04/20
Lâm Duy Đường nhướng mày nhìn về phía Đệ Ngũ Hạo đang quỳ trước giường, mỉm cười nói: “Nếu Duy Đường đoán không nhầm, ngoại tổ đang muốn Duy Đường giúp đỡ Hạo thiếu gia ngồi yên ổn trên vị trí gia chủ của gia tộc Đệ Ngũ phải không?”
Vẻ mặt của lão thái gia lạnh nhạt: “Con có hứng thú không?”
“Ngoại tổ cũng đã nói, đây là một vụ làm ăn, vậy... Duy Đường có thể đạt được gì?” Lâm Duy Đường mỉm cười nhìn thẳng vào lão thái gia.
Đôi mắt của lão thái gia hơi lóe lên, thong thả nói: “Với năng lực của con, muốn quật khởi Lâm Thị chỉ là vấn đề về thời gian. Chỉ cần con đồng ý dốc hết tâm sức phụ tá A Hạo ngồi vào vị trí gia chủ, đồng thời làm bình ổn nội loạn của Đệ Ngũ Thị, thì dù sau này, con có bất cứ yêu cầu nào, miễn không gây hại cho căn cơ của Đệ Ngũ Thị, A Hạo đều sẽ giúp đỡ con. Đây là hứa hẹn của ta, cũng chính là hứa hẹn của A Hạo.”
Đệ Ngũ Hạo ngơ ngác nhìn lão thái gia rồi quay sang nhìn Lâm Duy Đường.
Lâm Duy Đường lặng im một lúc lâu mới khẽ cong môi, vui vẻ nói: “Ngoại tổ đã nói đến như vậy, Duy Đường cũng không có quyền từ chối.”
Lão thái gia nở nụ cười: “Duy Đường con là một người thông minh, ngoại tổ rất vui mừng.”
Lâm Duy Đường nghe thế chỉ cười mà không nói, tầm mắt hắn rơi trên người Đệ Ngũ Hạo, biếng nhác bái chào: “Hạo biểu đệ.”
Đệ Ngũ Hạo liếc nhìn lão thái gia, đợi khi ông ta gật đầu thì hắn mới đứng dậy, cung kính đáp lễ: “Lâm biểu huynh.”
Thỏa thuận được hiểu ngầm trong lòng cứ như vậy mà đạt thành.
….
Trung bộ Tấn Châu đã về chiều, trên vùng ngoại ô cách huyện Tề năm mươi dặm, một trận mưa rào không hẹn mà đổ xuống, khiến xe ngựa phải bước đi trong mưa rền gió dữ đầy sấm chớp.
Mộc Vũ ngẩng đầu nhìn sắc trời, hơi nhíu mày lại, sau đó nói với người ngồi trong xe: “Chủ tử, cách huyện Tề còn một chặng đường khoảng năm mươi dặm nữa, nhưng bây giờ lại mưa to gió lớn, chúng ta chỉ có thể dừng chân trọ nhờ nhà dân thôi.”
“Ừ, ngươi cứ xem mà làm đi.” Dường như Nguyên Vô Ưu vừa mới ngủ dậy, giọng nói vẫn còn hơi lim dim vang lên.
Nước Chu và nước Sở cũng từng cố gắng đưa đại quân đến tiếp cận để trấn áp, nhưng vị quốc sư thần bí trong truyền thuyết của nước Đại Nguyên đã đứng ra nghênh chiến, buộc hai nước Sở - Chu phải gác lại dã tâm muốn tiêu diệt Đại Nguyên từ trong trứng nước.
Hơn hai trăm năm nay, nước Chu và nước Đại nguyên vẫn luôn sống yên ổn với nhau, bởi vị trí địa lí của hai nước cách nhau rất xa, nên cả hai không có quan hệ ngoại giao, cũng chẳng xảy ra loạn lạc.
Nhưng với nước Sở lại khác, mười mấy năm gần đây, nước Sở vẫn luôn rục rịch có dã tâm với Đại Nguyên, những cuộc chiến nhỏ xảy ra chỉ vì gây rối nhiều không đếm xuể, nhưng vẫn không hề chính thức tiến hành chiến tranh xâm lược với quy mô lớn.
Nguyên Vô Ưu đã lệnh cho Đào Dao điều tra tỉ mỉ về những nhân vật gây chú ý trong triều đình nước Sở hiện nay.
Nước Sở còn gọi là Sở Thiên hoàng triều, có lịch sử gần năm trăm năm, nhiều hơn lịch sử nước Đại Nguyên hai trăm năm chẵn.
Ba năm trước, đương kim hoàng đế Sở Hồng đăng cơ, người này văn võ song toàn, được xem là một vị quân chủ đầy triển vọng. Hơn nữa, nước Sở còn có một nhân vật cực kỳ quan trọng, đó là chiến thần vương gia - Sở Tuyệt.
Nhắc đến Sở Tuyệt, câu chuyện về cuộc đời của người này thật sự khiến kẻ khác phải mở rộng tầm mắt.
Trong nhiều năm qua, nước Sở vẫn mãi không xảy ra chiến tranh quy mô lớn với nước Đại Nguyên, chủ yếu là bởi vì mâu thuẫn giữa nước Sở và nước Chu.
Nước Chu và Đại Nguyên cách xa ngàn dặm, nhưng lại nối liền với nước Sở.
Tám mươi năm trước, nước Chu và nước Sở từng bùng nổ một trận chiến lớn, tuy ngoài mặt không phe nào đạt được lợi ích gì từ cuộc tranh đấu ấy, nhưng thực tế nước Sở vẫn nhỉnh hơn một chút, chiếm đoạt được lãnh thổ gần một trăm dặm của nước Chu.
Vì mất đi một trăm dặm lãnh thổ này, nên nhiều đời hoàng đế của nước Chu đã coi việc giành lại nó là nhiệm vụ của mình. Trung bình cứ cách mười năm là sẽ nổ ra một trận đại chiến giữa hai nước, còn về những cuộc chiến lặt vặt, tất nhiên là nhiều không kể xiết.
Mười năm gần đây, nước Sở chưa một lần bại trận trong những trận chiến lớn nhỏ với nước Chu, mà ngọn nguồn là do chiến thần vương của nước này. Đây cũng là nguyên nhân chính mà Sở Tuyệt khiến người khác phải lóa mắt.
Mười năm không một lần bại, đây quả là một con số đáng để cảnh giác.