Phượng Kinh Thiên
Chương 127 : Đủ thứ mới lạ (2)
Ngày đăng: 13:55 30/04/20
L
iêu Thanh Vân lạnh lùng liếc hắn một cái, Diệp Tuyết ngượng ngùng im lặng nhưng cũng quay lưng lại.
Suy nghĩ một lúc, Nguyên Vô Ưu cũng xoay người, còn Ngọc Châu thì dĩ nhiên chỉ ước được quay mặt đi mà không cần nhìn.
Liêu Thanh Vân cởi chiếc áo ngoài mà hắn đang mặc, sau đó gõ nhẹ mấy cái trên nắp quan tài, giọng điệu tuy hờ hững nhưng lại không lạnh lùng: “Trước tiên, ngươi hãy nhắm mắt lại, tuy ánh sáng bên ngoài mờ nhạt, nhưng có lẽ vẫn sẽ khiến ngươi chói mắt.”
Không ai đáp lại lời của hắn, chỉ có tiếng gõ cộc cộc vang lên.
Liêu Thanh Vân đẩy nắp quan tài, vừa lúc quan tài hoàn toàn được mở ra, hắn liền lấy áo của mình khoác cho người ở bên trong.
Nghe được âm thanh vù vù, những người khác cũng từ từ quay đầu lại, tất cả đều có chút ngẩn ra khi thấy trước mắt là một cô gái đang bấu víu cạnh quan tài, cô gái ấy đang hít lấy hít để bầu không khí mới mẻ.
Đó là một cô nương còn trẻ, y phục của nàng ta bị xé thành từng mảnh, tấm áo trên người hoàn toàn không thể che hết những vết cào trên cơ thể, trên mặt, trên cổ và trên cánh tay. Sắc mặt nàng xanh tím, đôi mắt nhắm chặt và đang thở hổn hển, trong miệng cô phát ra tiếng động buồn thảm khiến người ta rợn tóc gáy.
Áo ngoài của Liêu Thanh Vân chỉ có thể giúp nàng che chắn tạm thời, đến khi Cố Lăng bình tĩnh trở lại, hắn cũng cuống quýt cởi áo của mình ra.
Liêu Thanh Vân nhận lấy áo của Cố Lăng, rồi khoác thêm một lớp lên người cô nương kia.
Cô nương ấy gắng sức hít thở không khí, sau đó, nàng ta chợt ngã lăn ra bất tỉnh.
“Liêu đại ca, nàng ta sao rồi?” Diệp Tuyết lo lắng hỏi.
Liêu Thanh Vân thản nhiên trả lời: “Bất tỉnh rồi.”
Cố Lăng dò xét bốn phía, đưa mắt nhìn tấm mộ bia rồi cau mày nói: “Nếu nói vậy, nàng ta đã bị chôn ba ngày?”
“Ai mà ác độc máu lạnh như thế chứ? Lại dám chôn người sống?” Diệp Tuyết giận dữ nói.
Đợi đến khi mọi người đã đọc xong, ai nấy đều khó có thể tin được mà nhìn về phía Liễu Man.
Cố Lăng sắp xếp lại mạch suy nghĩ, kinh ngạc hỏi: “Cô nói mình là tiểu thư nhà họ Liễu ở huyện An Điền của Ký Đông? Được chỉ phú vi hôn* gả tới nhà chồng họ Dương ở huyện Tề, nhưng khi gần đến cửa nhà chồng thì bị tỳ nữ của mình mưu hại.”
(*) Chỉ phúc vi hôn: Trỏ bụng mà nói chuyện cưới xin, ý chỉ cha mẹ đôi bên hứa gả con cho nhau từ khi cô dâu chú rể còn trong bụng mẹ.
Liễu Man yên lặng vừa khóc vừa gật đầu.
“Sao có thể như thế được?” Diệp Tuyết ngồi ở bậc cửa nhìn tờ giấy trên tay, cau mày nói.
Liễu Man luống cuống đến mức không biết làm sao mới phải, nàng ta nhìn Nguyên Vô Ưu, cuối cùng lại dừng tầm mắt trên người Liêu Thanh Vân. Tuy vị công tử này trông có vẻ rất lạnh lùng, nhưng cử chỉ của hắn trong ngày hôm qua đã cho thấy, hắn không hề dửng dưng, mà còn rất tinh tế, ôn nhu và biết săn sóc.
Liêu Thanh Vân nhìn chăm chú vào gương mặt của Liễu Man, ánh mắt bỗng trở nên sắc bén, hắn bất chợt tiến về trước rồi ép sát nàng.
Theo bản năng, Liễu Man liền co rúm lại, nhưng giống như nghĩ đến điều gì đó, lại không né tránh nữa.
Liêu Thanh Vân áp sát người Liễu Man, đột nhiên nói: “Cô ngửa đầu về phía sau đi.”
Liễu Man trừng lớn đôi mắt, có hơi bối rối nhìn hắn. Liêu Thanh Vân thấy nàng ta chẳng hề phản ứng, nhất thời cũng không suy nghĩ nhiều, hắn trực tiếp nắm lấy cằm của nàng ta, vén tóc trên trán và hai bên lên, đôi mắt đen vô cùng lạnh lẽo và sắc bén không ngừng dò xét trên mặt nàng.
Tất cả mọi người đều sửng sốt với động tác áp sát đột ngột có vẻ lỗ mãng, thậm chí hơi ngả ngớn của Liêu Thanh Vân.
Cố Lăng ngạc nhiên: “Thanh Vân!”
“Liêu đại ca, huynh đang làm gì thế?” Diệp Tuyết kinh ngạc há hốc mồm.
Nguyên Vô Ưu không nói một lời, nàng chỉ bình tĩnh dõi theo hành động của Liêu Thanh Vân. Sau khi nhìn thấy đáy mắt của Thanh Vân hiện lên tia thán phục cùng sự khó hiểu, nàng khẽ động lòng, một ý nghĩ chợt hiện lên trong đầu.