Phượng Kinh Thiên

Chương 192 : Cấm địa hoàng cung (3)

Ngày đăng: 13:56 30/04/20


“Tại sao sợ hãi?”



“Sợ Phật đem ngươi đi mất.



Sợ ngươi từ nay cưỡi mây đạp sóng hóa thành tiên, thành Phật mà bay đi.



Sợ ta từ nay về sau không bao giờ tìm được ngươi trên thế gian này nữa.



Cho nên, ta mới ngăn ngươi niệm kinh, mới sợ ngươi niệm kinh.”



Lam Vân nhíu mày, dường như không hiểu, lại dường như nghi hoặc.



Phúc công công vô cùng khiếp sợ khi nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai người.



Ông ta không nghĩ rằng Cửu công chúa lại chìm sâu vào mối tình này đến vậy.



Ông ta gắt gao nhìn chằm chằm thánh tăng, không dám chớp mắt vì sợ sẽ bỏ qua phản ứng của ngài.



Cũng may, gương mặt của thánh tăng từ đầu đến cuối đều bất biến, một chút thay đổi nhỏ cũng không có.



Ngay tại lúc này, Pháp Không đại sư đột nhiên thở dài một tiếng: “A di đà Phật, thiện tai, thiện tai.



Sư đệ, công chúa đã rơi sâu vào tâm ma, không cách nào tự thoát ra được, nếu như đệ không thể hóa giải tâm ma vì đệ mà có của công chúa, thì công đức mà đệ làm từ trước đến nay sẽ vì thế mà hao tổn.”



Sắc mặt Lam Vân trở nên thản nhiên, hai tay chắp hình chữ thập, thành kính nói: “Đa tạ sư huynh nhắc nhở.”



Pháp Không gật gật đầu, lui về sau một bước, không lên tiếng nữa.



Lam Vân hạ mí mắt rồi yên lặng một lúc lâu, sau đó mới nói với Sở Cửu Nhi: “Công chúa, mời!”



Gương mặt Sở Cửu Nhi ửng hồng, dường như lúc này nàng mới ý thức được bản thân vừa nói gì, không dám nhìn chằm chằm vào Lam Vân nữa.



Nàng cúi người bước lên xe, nghĩ đi nghĩ lại, nàng cho người kéo rèm lên, nhưng trong chớp mắt lại hạ lệnh buông rèm xuống.



Lam Vân không lên tiếng nữa, nhưng đầu mày lại khe khẽ nhíu lại, dường như gặp phải một nỗi nghi hoặc rất lớn.



Ở bên cạnh, Phúc công công nháy mắt mấy lần với tiểu thái giám phía sau, tiểu thái giám gật gật đầu, không một tiếng động mà lùi ra sau vài bước, rơi lại phía sau đội ngũ.



Hoàng thượng nói, bất kể một chi tiết nhỏ nào trong từng hành động và lời nói giữa thánh tăng và công chúa đều phải lập tức bẩm báo.
Tiểu Đậu muốn nói gì đó, nhưng lại thấy công chúa nhà nàng đang chỉnh lại đầu tóc, rồi bước vào bên trong.



“Công chúa, đợi nô tỳ.”



Tiểu Đậu giậm giậm chân, chỉ đành đi theo nàng.



Chu Lam Nhi càng bước về phía trước thì càng thấy vô cùng kinh ngạc.



Nàng sống trong cung mười sáu năm, lại chưa từng biết cấm địa trong cung lại tồn tại một thế ngoại đào viên* như vậy.



Nơi đây yên lặng mà thanh bình, lại không có cấm quân, cũng không có sự phòng bị nghiêm ngặt.



(*) Thế ngoại đào viên: cảnh đẹp không có trên đời.



“Công...



công chúa, nô tỳ đi gõ cửa?”



Tiểu Đậu nuốt nước bọt nơi cổ họng, lo lắng chỉ về cánh cửa lỏng lẻo.



Chu Lam Nhi gật gật đầu, ánh mắt cũng rất tò mò mà nhìn xuyên qua bức tường nhỏ bé để đánh giá bên trong.



Thực ra, nàng rất tò mò về Quảng Ninh Cung – cấm địa trong cung này, nghe nói Quảng Phi nương nương và Tam hoàng tử ở đây.



Nhưng, kì lạ là, tất cả mọi người trong cung đều nghe nói qua, nhưng dường như trừ thái tử ca ca, chưa có ai thật sự đã từng đến đây.



“Có ai không? Có ai không?”



Tiểu Đậu gõ nhẹ cửa vài lần, cánh cửa lỏng lẻo kẽo kẹt một tiếng rồi mở ra, dọa nàng một trận.



“Công...



công chúa, hay là chúng ta quay về đi?”



Tiểu Đậu nhìn cánh cửa đã mở, nhưng lại không dám bước vào trong.



Nơi đây là cấm địa thần bí nhất trong cung, các nàng sao lại đi đến nơi này cơ chứ?