Phượng Kinh Thiên
Chương 191 : Cấm địa hoàng cung (2)
Ngày đăng: 13:56 30/04/20
Bởi khi bọn họ còn chưa đến được đường lớn của hoàng thành thì có một đoàn người đã đuổi theo họ từ phía sau.
Tuy nói là một đoàn người nhưng thực ra cũng không nhiều lắm, chỉ có bảy người bao gồm ba thái giám và bốn thị vệ mà thôi.
Nhưng sau khi Sở Cửu Nhi thấy được người dẫn đầu là ai thì nàng liền ngơ ngẩn cả người, thật lâu vẫn chưa bình thường lại được.
Vì người dẫn đầu trong ba vị thái giám kia chính là Phúc công công.
Phúc công công là ai chứ? Người khác có thể không biết, nhưng Sở Cửu Nhi lại rất rõ ràng.
Phúc công công là nội thị thiếp thân bên long sàng* trong tẩm cung của hoàng huynh nàng.
(*) Long sàng: giường của vua.
Nếu nói Tiểu Mạc Tử là tổng quản đứng đầu hoàng cung, có thân phận và địa vị hết sức quan trọng, đại diện cho tai, mắt, miệng của hoàng huynh, vậy thì vị Phúc công công này chính là người mà hoàng huynh tín nhiệm nhất, cũng là người biết được nhiều chuyện riêng tư của hoàng huynh nhất.
Loại tín nhiệm này không hề tầm thường, bởi vì hắn là người có thể trông nom bên cạnh long sàng của người.
Nói một cách khác, chu dù hoàng huynh sủng hạnh các phi tần trong hậu cung hay mỗi khi đến mùng một và mười lăm, hoàng huynh đi đến Khôn Hòa Cung
- trong tẩm điện của hoàng hậu nương nương theo quy định của tổ tiên, thì vị Phúc công công này vẫn được vào theo, hầu hạ cách vài tấm màn che.
“Phúc công công, sao lại là ngươi?”
Sở Cửu Nhi híp mắt hỏi.
Hai ngày nay, hoàng huynh cứ lạ lùng như bị trúng tà vậy.
Đầu tiên là không hiểu vì sao lại phong thưởng cho Bạch Sơ Nguyệt làm nhất phẩm Hiền phi trên tiệc ngắm hoa, không chỉ khiến các phi tần trong hậu cung cuộn trào sóng ngầm, mà đến cả triều đình cũng nổi sóng, ai nấy đều đang suy đoán thánh ý của hoàng huynh.
Bây giờ, huynh ấy lại tiếp tục ban Phúc công công cho thánh tăng, rốt cuộc huynh ấy đang nghĩ gì vậy? Phúc công công không kiêu ngạo, cũng không siểm nịnh mà khom lưng trả lời: “Bẩm công chúa, hoàng thượng nói, thánh tăng có Phật pháp vô biên, là ông trời ban tặng cho nước Sở nên hoàng thượng sai nô tài bảo hộ thánh tăng, không cho phép người nào bất kính với thánh tăng, hoặc là có ý định bất kính với thánh tăng.”
Sắc mặt Sở Cửu Nhi lập tức sa sầm xuống, hóa ra là như vậy! Hoàng huynh là đang đề phòng nàng sao? Phúc công công làm như không thấy dáng vẻ u ám của Sở Cửu Nhi, hắn xoay người, sau đó cung kính hành lễ với Lam Vân: “Nô tài Phúc Chân tham kiến thánh tăng, hoàng thượng sai nô tài đi theo thánh tăng, thánh tăng có thể đến bất cứ nơi đâu ở Kinh thành.”
Sở Cửu Nhi bỗng mạnh mẽ ngẩng đầu lên, trừng to đôi mắt với khí phách sáng rực nhìn Lam Vân: “Ngươi đã làm gì lại có thể khiến hoàng huynh xem trọng ngươi như vậy?”
Đừng nói đến những người hầu khác, họ đều không ngờ thánh tăng lại dám hỏi công chúa một vấn đề thẳng thắn đến thế giữa đường phố người qua kẻ lại của hoàng thành, trước mặt nhiều người như vậy.
“Công chúa, lý do là gì?”
Lam Vân thản nhiên hỏi lại.
Sau khi Sở Cửu Nhi bình tĩnh trở lại, gương mặt nàng thoắt cái đỏ rực lên như muốn bốc cháy.
Ánh mắt ngập ngừng của nàng vội né tránh nhìn sang chỗ khác, nàng ho nhẹ một tiếng, rồi lẩm bẩm nói: “Ta...
ta thích...
chính là thích, làm gì có nhiều lý do đến thế?”
Trước mặt mọi người, lại nghe công chúa dám thẳng thắn nói tâm tư của mình với thánh tăng như thế, Phúc công công khẽ cau mày, ánh mắt mơ hồ nhìn thánh tăng thật kỹ, không để sót bất kỳ biểu cảm nào của hắn.
Lam Vân lại hỏi tiếp: “Công chúa thích gì ở tiểu tăng?”
Sở Cửu Nhi xấu hổ trừng hắn một cái, vốn định nói ra lời khiển trách nhưng khi nhìn thấy gương mặt tuyệt mỹ và ánh mắt nghiêm túc của hắn, trái tim nàng bỗng đập thật mạnh mẽ, sau đó bắt đầu nhảy thình thịch.
Thời gian thoáng chốc như trở lại khoảnh khắc đầu tiên nàng gặp hắn, trời đất vạn vật đều hóa thành hư vô, trước mắt nàng chỉ còn mỗi mình hắn.
Mà giờ đây, tựa hồ lại có chút khác biệt với lần đầu tiên ấy, bởi vì nàng vô cùng chắc chắn, trong khoảnh khắc khi nãy, nàng có thể nhìn thấy sự tồn tại của bản thân trong đôi mắt hắn.
“Ta thích tất cả của ngươi.”
“Tất cả? Nhưng tiểu tăng thuộc về Phật, công chúa lại không thích Phật.”
“Không...
không phải ta không thích Phật, mà là...
là sợ hãi...”