Phượng Kinh Thiên

Chương 190 : Cấm địa hoàng cung (1)

Ngày đăng: 13:56 30/04/20


Sở Hồng ngồi xuống lại, ánh mắt quét qua người Bạch Sơ Nguyệt, sau đó dừng trên người Lam Vân.



Ánh mắt hắn nhìn Lam Vân thâm sâu khó lường, nhưng hắn lại không hề cất lời.



Lam Vân bị Sở Hồng nhìn chăm chú bằng ánh mắt thâm trầm khó đoán, nhưng nàng lại tỏ ra hết sức ung dung, thản nhiên đứng dậy nói với hắn: “A đi đà Phật.



Thưa bệ hạ, người ngồi trên ngôi vua cao quý này, cần nhớ kĩ câu: sai một li đi một dặm, lời đã nói ra như mũi tên đã bắn đi, khó mà thu lại được.”



Đôi mắt Sở Hồng sâu thẳm nhìn Lam Vân, cười haha đáp: “Thánh tăng Phật học tinh thông, không phụ sự cất nhắc của thánh tăng, trẫm nhớ kĩ rồi.”



Lam Vân nhẹ nhàng hành lễ, lại quay sang nói với Bạch Sơ Nguyệt rằng: “Thưa nương nương, Trang Chu nằm mộng thấy mình hóa bướm vui vẻ bay lượn mà không biết mình là Chu nữa, rồi bỗng tỉnh dậy, ngạc nhiên thấy mình là Chu.



Nương nương người thử nói xem, không biết Chu chiêm bao là bướm hay bướm chiêm bao là Chu đây?”



Lúc này, Bạch Sơ Nguyệt mặt cắt không còn giọt máu nhưng nàng vẫn khẽ gật đầu với Lam Vân.



Có điều, nàng không trả lời câu hỏi của Lam Vân mà thay vào đó là một câu cảm tạ: “Bản cung đa tạ thánh tăng đã giải đáp khúc mắc.”



Đến lúc này, nàng cuối cùng cũng khẳng định được rằng, vị thánh tăng này là đắc đạo cao thâm Phật pháp tinh thông, có thể vì lẽ đó mà trong giấc mơ nàng không gặp được hắn, bởi vì hắn không phải là người thuộc hồng trần.



“Nương nương nếu đã có khúc mắc về “kỳ phi đồng nhất nhân, diệc phi lánh nhất nhân”



*, thì nhất định là một người có tuệ căn**.



Nếu như nương nương một lòng hướng Phật, tiểu tăng tin rằng nương nương chắc chắn sẽ giác ngộ được tất cả.



(*) Trích từ sách Phật pháp “Phật



- đà đích khải thị”



: ý chỉ ta của hôm nay và ta của ngày mai là hai con người hoàn toàn khác nhau.



Tuy có cùng một thân xác là “ta”



nhưng “ta”



đã có sự vận động, thay đổi không ngừng về tâm hồn lẫn thể xác.



(**) Tuệ căn: chỉ lĩnh ngộ được chân lý nhà Phật, chỉ sự thông minh.



“Lời khen của thánh tăng, bản cung sẽ khắc ghi trong lòng.”



Lam Vân gật đầu với nàng, sau đó quay sang hành lễ với Sở Hồng



- người đang ngồi trên ghế không rõ đang suy nghĩ điều gì và nói: “Tiểu tăng xin cáo lui.”



“Đợi đã.”




“Công chúa, tiểu tăng xin cáo...”



Lam Vân chậm rãi ngước mắt nhìn Sở Cửu Nhi



- người vừa đột ngột tóm lấy cổ tay mình.



Sở Cửu Nhi nở nụ cười, nhưng ánh mắt lại kiên định khó mà khước từ: “Bản cung lệnh cho ngươi, đưa bản cung đi dạo phố.”



Lam Vân nhíu mày, có điều đáy mắt lại không hề mang theo ý tức giận, vẫn rất bình tĩnh nhìn Sở Cửu Nhi.



Nhìn thấy cảnh này, tiểu thái giám đi theo tiễn thánh tăng xuất cung liền vội vã bước lên trước, cười mỉa nói: “Công chúa, nô tài tuân lệnh hoàng thượng tiễn thánh tăng...”



“Câm miệng! Bản công chúa chưa cho phép ngươi lên tiếng.”



Chiếc roi dài trong tay Sở Cửu Nhi vừa vung ra, mùi nguy hiểm liền ập tới.



Nàng liếc xéo Lam Vân: “Sao hả? Thánh tăng sợ đi cùng bản công chúa sẽ làm tổn hại đến thanh danh của mình sao?”



Lam Vân vẫn không hề lên tiếng.



“Hay là thánh tăng sợ ở cùng bản công chúa thì bản công chúa sẽ ăn thịt ngươi.”



Lam Vân chỉ mỉm cười.



Sở Cửu Nhi vốn đang giận dữ hét ầm lên nhưng khi nhìn thấy nụ cười của hắn, nàng đột nhiên lại cảm thấy xấu hổ: “Ngươi cười cái gì, lẽ nào bản công chúa nói sai hay sao? Bản công chúa nói cho ngươi biết, ngươi đừng có ỷ vào việc bản công chúa thích ngươi mà ngươi có thể...”



“Công chúa, mời!”



“Không đếm xỉa gì đến bản công...



ngươi nói cái gì?”



Sở Cửu Nhi đột nhiên cứng họng, ngơ ngác mà nhìn hắn.



Lam Vân mỉm cười: “Không phải công chúa muốn tiểu tăng cùng người xuống phố sao?”



Sở Cửu Nhi sững sờ: “Ngươi quả thực muốn cùng ta xuống phố sao?”



Lam Vân chắp tay niệm: “A di đà Phật.



Nếu tiểu tăng một mực né tránh, thì làm sao có thể tháo giải được tâm ma của công chúa đây?”



Sau khi Lam Vân đồng ý đi dạo phố cùng Sở Cửu Nhi, cả người nàng cứ lâng lâng, bất cứ ai có mắt để nhìn thì đều có thể thấy tâm tình nàng hiện đang rất vui vẻ và vô cùng tốt.



Có điều, niềm vui này lại không thể kéo dài được lâu, ước chường chỉ dài khoảng mấy mươi bước chân thì đã bị phá vỡ triệt để.