Phượng Kinh Thiên
Chương 195 : Cư diệu ngư môn (1)
Ngày đăng: 13:56 30/04/20
Ánh mắt của Lam Vân thản nhiên lướt qua hai người, sau đó khẽ cúi người: “A di đà Phật.
Thiện tai, thiện tai.”
Hai chị em nhà họ La đều cung kính hành Phật lễ với Lam Vân: “Tham kiến thánh tăng.”
Sở Cửu Nhi nhảy từ trên xe liên xuống, sau đó ra lệnh: “Để xe liên ở phủ của Tả tướng đi, bản công chúa muốn ngồi xe ngựa của tướng phủ đi dạo.”
“Tham kiến công chúa.”
La Nhã Nhi tiến lên nhún gối hành lễ với Sở Cửu Nhi.
Tuy nhiên, nàng còn chưa kịp hành lễ thì đã được Sở Cửu Nhi đích thân đỡ dậy, sau đó còn không quên ngoảnh đầu dặn dò La Kiếm: “La Kiếm, sao ngươi còn chưa đánh xe ngựa ra đây?”
Sở Cửu Nhi rất ít khi ghé Tả Tướng Phủ, bởi vì nơi đây quá phiền phức.
Nàng ra ngoài là để chơi, chứ không phải đến để được họ quỳ lạy.
La Kiếm hiển nhiên hiểu rõ tính tình của Sở Cửu Nhi, sau khi nhíu mày thì cũng chẳng nói gì mà xoay người đi đánh xe ngựa.
Đôi mày lá liễu thanh mảnh của La Nhã Nhi cũng khẽ chau lại: “Công chúa không vào trong ngồi sao? Ta đã tự tay nấu vài món mà công chúa thích...”
Sở Cửu Nhi vung tay một cách dứt khoát: “Không cần đâu, ta đã sai Tiểu Mãn Tử đi Cư Diệu Ngư Môn báo cho đầu bếp làm bữa tối rồi.”
“Nếu đã thế, vậy ta cũng không miễn cưỡng nữa.”
La Nhã Nhi cười nói.
Sở Cửu Nhi liếc nhìn Lam Vân một cái, rồi kéo La Nhã Nhi sang một bên thấp giọng hỏi: “Nhã tỷ tỷ, mắt nhìn của ta tốt chứ?”
La Nhã Nhi cũng nhìn Lam Vân, khóe môi nàng co rút lại, thở dài nói: “Công chúa à...”
“Ta biết tỷ muốn nói gì, ta chẳng thèm quan tâm chàng có là hòa thượng hay không.
Dù sao hòa thượng cũng có thể hoàn tục mà, nếu chàng hoàn tục, chẳng phải có thể lấy ta rồi sao?”
“Công chúa, thánh tăng tinh thông Phật lý, có thể nói là cao tăng đã đắc đạo, bảo hắn hoàn tục, chỉ sợ hắn sẽ không bằng lòng đâu.”
Sở Cửu Nhi rũ mắt, sau đó cười nói: “Ta tin rằng chàng sẽ hoàn tục.”
Hơn nữa, chàng nhất định phải hoàn tục, cho dù dùng mọi thủ đoạn, nàng cũng phải bắt hắn hoàn tục để cưới nàng.
Ánh mắt La Nhã Nhi chợt lóe lên nhưng rất nhanh đã dịu dàng trở lại.
“Ngươi...
thật sự không sao à?”
Lam Vân bình tĩnh trả lời: “Nếu công chúa đã lo lắng như thế, vậy thánh tăng quay về biệt...”
“Nghĩ cũng đừng nghĩ, không phải chỉ sưng chút xíu thôi sao.
Cho dù ngươi là hòa thượng nhưng cũng là một người đàn ông, trên đầu đụng sưng một cục thì có gì đâu.
La Kiếm, mau đánh xe, đi Cư Diệu Ngư Môn.”
Sở Cửu Nhi bỗng quát thé lên.
Lam Vân không nói lời nào, hóa ra sự hoảng hốt trước đó của tiểu cô nương này chỉ là giả.
La Nhã Nhi nhìn thánh tăng đang im lặng, rồi quay sang nhìn Cửu công chúa mạnh mẽ ngang ngược, nàng bình tĩnh rũ mắt, Cửu công chúa thật lòng thích thánh tăng này, lỡ như đến lúc đó Cửu công chúa làm ầm ĩ lên thì e rằng không ai cản lại được.
Nàng phải cân nhắc chuyện này lại cho kỹ, ít nhất nàng phải để mình và La gia thoát khỏi hậu quả mới được.
Lam Vân thản nhiên nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cửu cô nương này là bùa hộ mệnh của nàng ở nước Sở.
Nếu nàng ta không muốn gả vào La gia, Lam Vân tất nhiên sẽ không thờ ơ, đây cũng coi như là nàng nợ Sở Cửu Nhi.
Cư Diệu Ngư Môn
- quán trà nếu xưng đứng thứ hai thì không ai dám xưng đứng thứ nhất ở Kinh thành, là sản nghiệp của Vinh gia, người chưởng quản của nơi này không phải ai khác mà chính là tiểu công tử được cưng chiều nhất Vinh gia
- Vinh Định Ngạn.
Quán trà Cư Diệu Ngư Môn này chỉ tiếp đãi hoàng thân quốc thích, vương công quý tộc.
Nghe nói Cửu công chúa sắp đến đây, Cư Diệu Ngư đã dọn dẹp xong từ một canh giờ trước.
Nhưng khi biết thánh tăng cũng đến, Vinh tiểu công tử cấp tốc chạy tới, đồng thời cũng sai người mời ba tên bạn xấu xa kia.
Hết cách rồi, sự hứng thú của bọn họ đối với tên thánh tăng này chỉ tăng mà không giảm.
Vừa nhớ đến việc họ thế mà lại bị một nụ cười của người ta dọa đến rụt móng vuốt, thì chỉ muốn cào tường.