Phượng Kinh Thiên
Chương 196 : Cư diệu ngư môn (2)
Ngày đăng: 13:56 30/04/20
Sở Nghị vì nén giận mà đang phiền lòng, nhưng lời của Vinh Định Ngạn sai người đưa tới khiến tinh thần hắn phấn chấn hẳn lên.
Hắn hô một tiếng chuẩn bị ngựa, rồi liền lao người chạy ra ngoài như bay, không thấy bóng dáng.
Còn Nhiếp Trường Viễn và Vương Tu Cảnh cũng đang ở trên đường, một người đang bao một sòng bạc, một người đang ở trong phường vũ kĩ*.
Sau khi nghe người hầu truyền lời lại, cũng không vội vàng gì, thong thả ung dung hoàn thành chuyện đang còn dang dở trong tay, rồi mới quay người đi về phía Cư Diệu Ngư Môn.
(*) Phường vũ kĩ: nơi ở của các vũ cơ.
Cho nên, ba người vừa lúc gặp nhau ở cửa lớn của Cư Diệu Ngư, sau đó cùng nhau đi về sương phòng chuyên dành cho bốn người bọn họ trên lầu hai.
Vinh tiểu công tử đang nhàn nhã, thích thú nửa nằm nửa ngồi trên giường gần cửa sổ, vẫy tay với ba người đang tiến vào.
“Người khi nào mới đến?”
Sở Nghị híp đôi mắt hẹp dài mà hỏi.
“Sắp rồi.”
Sở Nghị gật gật đầu, sau đó ngồi trên ghế không nói gì nữa.
Thấy dáng vẻ này của hắn, Nhiếp Trường Viễn khoanh hai tay vuốt vuốt cằm, cười như mèo ăn vụng: “Xem ra lần này không cần chúng ta đưa ra kế sách gì rồi.”
Vương Bát công tử trực tiếp đi đến bên cạnh Vinh Định Ngạn rồi dùng chân đá đá hắn, đồng thời đưa mắt về phía khác, ý bảo Định Ngạn tránh ra, bởi vì đây là giường của Vương Bát hắn.
Vinh Định Ngạn nghiến răng, nhưng vẫn quyết định hôm nay sẽ không tranh giành với Vương Bát, nên bước ra khỏi giường, tự mình ngồi xuống bên cạnh Sở Nghị.
Vương Bát công tử vừa thoải mái nằm xuống chiếc giường mềm, bỗng có tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi.”
Vinh Định Ngạn nhàn nhạt nói.
Người bước vào là Tiểu Cốc Tử
- nô bộc thân cận bên cạnh Sở Nghị.
Hắn cung kính thỉnh an bốn người, sau đó đem tin tức vừa có được bẩm báo: “Tiểu vương gia, ca ca nô tài bảo nô tài đến bẩm báo cho tiểu vương gia, hoàng thượng phái Phúc công công hầu hạ bên cạnh thánh tăng, nói là...
nói là cho phép thánh tăng tùy ý đi lại trong Kinh thành.”
Nghe thấy lời này của Tiểu Cốc Tử, sắc mặt bốn người trong phòng khẽ thay đổi.
Ca ca của Tiểu Cốc Tử là Tiểu Mãn Tử
“Các ngươi...”
Sở Cửu Nhi tức giận.
“Gặp qua thánh tăng.”
Ba người cũng không để ý đến cơn giận của Sở Cửu Nhi, ánh mắt sáng hoắc cùng nhìn về phía Lam Vân.
Lam Vân khẽ mỉm cười, sau đó cúi người: “Tiểu tăng gặp qua chư vị!”
“Đi, chúng ta vào trong, đừng để ý đến bọn họ.”
Theo thói quen, Sở Cửu Nhi đưa tay ra khoắc lấy tay Lam Vân, nhưng lại bị Lam Vân lui về sau tránh đi.
“A di đà Phật.
Tiểu tăng tự biết đi.”
Nhìn bàn tay mình rơi vào không trung, Sở Cửu Nhi giật mình nhưng cũng không nói gì, chỉ là ngượng ngùng thu tay lại, sau đó ho nhẹ một tiếng, ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào bên trong Cư Diệu Ngư.
Bốn kẻ còn lại chỉ cười rồi lui về sau, đồng thanh lên tiếng: “Mời thánh tăng!”
Lam Vân khẽ cúi người với họ, sau đó mới dời bước vào trong.
Pháp Không và Phúc công công đều vội theo sau bước chân của nàng.
Sau cùng, mới là tỷ đệ La Thị! Sau khi nhìn thấy tỷ đệ La Thị bước vào, gương mặt Vinh Định Ngạn dần trở nên lạnh lẽo.
Tâm tư của La Nhã Nhi này đừng tưởng bọn họ nhìn không ra, muốn gả vào Chiến Vương Phủ, nàng ta đúng là nằm mơ mà.
Sở Nghị nhướng nhướng mày, đối với La Nhã Nhi này, dù gì hắn cũng nhìn không vừa mắt, còn không đỡ chướng mắt bằng Vương Di Tịnh kiêu căng ngạo mạn.
Hắn nói như vậy không phải bởi vì mối quan hệ tốt giữa hắn và Vương Bát.
Nhiếp Trường Viễn nhắc nhở nói: “Nơi này là Cư Diệu Ngư đó.”
Nếu như La Nhã Nhi xảy ra chuyện ở đây, đến lúc đó La phủ làm ầm lên, tuy rằng không đến nỗi sợ, nhưng rắc rối cũng sẽ không ít.
Vinh Định Ngạn cười lạnh lẽo: “Cơ hội còn nhiều.”
Thấy sắc mặt của hắn, Vương Bát công tử tiếc hận nhìn La Nhã Nhi xinh đẹp.
Thật đáng tiếc, cô nương xinh đẹp như vậy mà hắn chỉ có thể nhìn, không thể động vào, bởi động vào là sẽ bị dựa vào, điều này quả thực không lời gì cả.