Phượng Kinh Thiên
Chương 212 : Sóng gió vương phủ (1)
Ngày đăng: 13:56 30/04/20
Lại thêm một người đi qua, người này bước đến đào một cái hố, cẩn thận từng li từng tí chôn thi thể xuống dưới...
Đang nghi hoặc thì hình ảnh lại đổi, thư sinh thấy vị hôn thê của mình động phòng hoa chúc, khoảnh khắc trượng phu của nàng nhấc khăn đội đầu lên,... Thư sinh không hiểu chuyện gì.
Tăng nhân giải thích: nhìn thấy thi1thể nữ nhi bên bờ biển kia không? Chính là kiếp trước của vị hôn thê ngươi. Ngươi là người qua đường thứ hai, từng đắp cho nàng một bộ quần áo. Đời này của nàng yêu thương ngươi, chỉ vì trả ngươi một ân tình.
Nhưng người cuối cùng mà nàng phải báo đáp trọn đời trọn kiếp này chính là người cuối cùng đem nàng đi8chôn, người đó chính là trượng phu hiện tại.
Thư sinh chợt hiểu rõ, ngồi dậy trên giường, chàng đã khỏi bệnh.
Sở Hồng nghe đến ngây người, ngơ ngác nhìn người trước mặt.
Lam Vân vẫy vẫy tay với hắn: “Bệ hạ?”
Sở Hồng chợt hoàn hồn, ánh mắt nhìn sâu vào Lam Vân, khàn khàn nói: “Ngươi không hiểu câu chuyện này muốn nói gì sao?”
Lam Vân lắc đầu:2“Tiểu tăng đương nhiên hiểu. Đây chính là nhân quả ba kiếp mà Phật nói, vừa hay cái mà tiểu tăng không hiểu rõ chính là nhân quả ba kiếp. Chỉ là tiểu tăng không hiểu ý của sư phụ, sư phụ nói món nợ kiếp trước của tiểu tăng, kiếp này nhất định phải trả, bằng không tiểu tăng khó mà tu thành chính quả. Nhưng4mà, tiểu tăng thật sự không hiểu sư phụ muốn tiểu tăng trả như thế nào? Lẽ nào kiếp trước tiểu tăng cũng chết như nữ tử trong câu chuyện kia sao, phơi xác nơi đồng hoang hay là trong rừng núi, bên bờ biển sao? Hơn nữa, kiếp này tiểu tăng là nam tử, kiếp trước chắc chắn cũng là nam tử, người chôn tiểu tăng lẽ nào lại là một nữ tử yếu đuối? Thêm nữa, lỡ như tiểu tăng là sống hết tuổi, quan tài được tám người khiêng, lòng bình yên mà chết thì sao? Ài, bởi vậy, tiểu tăng thật sự không thể nhìn thấu được thuyết nhân quả ba kiếp này. Ai có thể biết được chuyện kiếp trước chứ? Bệ hạ, người thấy đúng không?”
Lúc này, Sở Hồng không có cách nào trả lời câu hỏi ấy mà chỉ nhìn chằm chằm vào Lam Vân, sự kinh ngạc trong lòng Sở Hồng cũng chỉ có mình hắn biết.
Tuổi Lam Vân còn quá nhỏ, lại không hiểu sự đời, cho nên mới không hiểu được lời của sư phụ, không hiểu chút gì.
Sư phụ hắn có bảo hắn đi tìm người chôn hắn ở kiếp trước đâu? Sư phụ hắn rõ ràng là muốn hắn hạ phàm lịch tình kiếp mà.
Vậy, ai sẽ là tình kiếp của hắn đây?
Trước khi Vô Ưu công chúa bước vào Hoài Vương Phủ, Hoài Vương Phủ là nơi lạnh lẽo tĩnh mịch thiếu hơi người. Còn Chiến Vương Phủ này tuy rằng cũng không có hơi người như vậy, nhưng lại không phải bởi vì lạnh lẽo tĩnh mịch, mà là do sự trang nghiêm.
Đến đại sảnh, bầu không khí trang nghiêm lại càng dễ nhận thấy hơn. Nhìn thấy bọn họ đi đến từ xa, một trung niên nam tử có vẻ là quản gia đang đứng chờ bọn họ ở cửa bước lên trước: “Bái kiến thánh tăng, bái kiến Pháp Không đại sư.”
Bạch Lang giới thiệu nói: “Đây là quản gia, Tiêu thúc.”
Hai người mỉm cười hành lễ Phật.
Bạch Lang phân phó: “Tiêu thúc, thúc sắp xếp cho thánh tăng và Pháp Không đại sư vào ở sương phòng phía tây của Thanh Ba Viện đi.”
Trong lòng quản gia khẽ ngơ ra, mấy ngày trước vương gia bảo hắn cho người đi quét dọn sương phòng phía tây, hóa ra là để thánh tăng vào ở.
Thanh Ba Viện là nơi đặt phòng ngủ của vương gia. Tuy sương phòng phía tây là phòng dành cho khách, nhưng đến nay vẫn chưa từng có ai vào ở nơi này. Thánh tăng quả thực là người đầu tiên.
“Thánh tăng, mời!” Biểu cảm của quản gia vô cùng cung kính.
Lam Vân khẽ cúi người với Bạch Lang, Pháp Không cũng chắp hai tay thành hình chữ thập, hai người đi theo quản gia bước về phía Thanh Ba Viện.
Lúc này, Dã Lang đi ra từ chỗ khúc quanh, gương mặt xưa nay không có biểu cảm gì lại có chút kiêng kị nhìn chằm chằm sau bóng lưng hai người đang đi. Bạch Lang thấy vậy, nhíu mày hỏi: “Sao vậy?”
Dã Lang liếc nhìn hắn một cái rồi nói: “Võ công của Pháp Không đại sư này cao thâm khó đoán, e là vương gia cho dù liều mạng đấu với hắn cũng chỉ ngang sức mà thôi, thậm chí còn có thể nằm ở thế hạ phong nữa.”
Bạch Lang trầm mặc giây lát, sau đó quay đầu nhìn về phía Sở Tuyệt vừa đi tới: “Vương gia thấy thế nào?”