Phượng Kinh Thiên
Chương 213 : Sóng gió vương phủ (2)
Ngày đăng: 13:56 30/04/20
Sở Tuyệt gật đầu: “Mặc dù không hề giao thủ với nhau, nhưng ta biết Pháp Không đại sư nội công thâm hậu, bản vương không tài nào sánh kịp. Có lẽ, bản vương dốc hết sức cũng chỉ ngang tay với ông ta mà thôi, hơn nữa để1được như vậy, ta còn cần thêm may mắn nữa. Đúng như Dã Lang đã nói, bản vương có thể sẽ thua.”
Bạch Lang há hốc mồm nhìn trân trân về hướng hai người kia vừa rời đi. Đây là lần đầu tiên hắn nghe vương gia nói những lời8như vậy.
“Vậy thánh tăng thì sao? Hắn ta cũng biết võ công sao?” Bạch Lang hiếu kì hỏi Dã Lang.
Trong tứ đại hộ tướng, Dã Lang là người có võ công cao cường nhất, cũng là người duy nhất đánh được ngang cơ với vương gia. Đứng thứ hai2là Mãnh Hổ và Bạch Hổ đang trấn thủ biên quan, võ công của bọn họ cũng không tầm thường chút nào. Duy chỉ có mình hắn chỉ biết chút võ mèo cào, không thể gọi là võ công được, chỉ có thể xem như là một văn nhân4mà thôi.
“Thánh tăng không biết võ công.” Dã Lang khẳng định chắc nịch.
Bạch Lang gật đầu: “Việc này cũng giải thích vì sao Pháp Không đại sư không bao giờ rời thánh tăng nửa bước.” Trong đầu hắn còn có một câu chưa nói ra, đó chính là: việc này cũng giải thích vì sao thánh tăng nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành lại dám xuất sơn nhập thế rồi.
…
Bước vào Thanh Ba Viện, Lam Vân có chút bất ngờ mà nhướng mày. Cảnh sắc trang trí đơn giản trong Chiến Vương Phủ bị bầu không khí trang nghiêm dồn nén, không có sự dịu dàng thanh nhã, không có sự xa xỉ lộng lẫy, nhưng từng cành cây ngọn cỏ, từng cảnh trí mái đình đều vô cùng trau chuốt tỉ mỉ, hoàn toàn không phải tùy tiện sắp đặt. Cho dù nghiêm trang đơn giản, nhưng khí thế cường đại tận sâu bên trong vẫn khiến người ta không thể lơ là xem nhẹ.
Cách bày trí của Chiến Vương Phủ rất giống với những gì nàng đã dự đoán, nhưng cái viện đơn độc trước mắt lại khiến nàng phải ngạc nhiên.
Cảnh vật nơi này có thể nói là rất kì lạ. Thông qua cái viện này, cảm giác lơ lửng mơ hồ của nàng đối với Sở Tuyệt trong phút chốc đã trở nên rõ ràng sáng tỏ hơn nhiều, dường như trong lòng nàng đã vẽ nên được một hình dáng hoàn chỉnh hơn, một cái nhìn mới hơn về con người này.
Đây là một cái viện với gạch xanh ngói xám, cổ xưa thanh nhã. Cho dù nhìn vẻ bên ngoài hay xét về chất liệu bên trong, nó đều vô cùng bình thường, không hề thu hút ánh nhìn người khác, cũng giống như cái viện của bao nhà nông bình thường khác: cổ kính, tự nhiên, yên tĩnh.
“Thánh tăng, mời!” Quản gia thấy hắn đứng yên tại chỗ đánh giá xung quanh thì cung kính cúi người nói.
Lam Vân thu hồi ánh mắt, khẽ mỉm cười đi theo ông ta đến sương phòng đã được chuẩn bị cho hắn.
“Công chúa.” Tiểu Mãn Tử vội vàng chạy đến đỡ nàng nhưng lại bị nàng đẩy ra.
Sở Cửu Nhi đứng dậy, đột nhiên như phát điên bổ nhào qua, không ngờ Dã Lang lại lách người một cái, nàng mất đà loạng choạng chúi người về phía trước, ngã thật mạnh xuống đất.
Sở Cửu Nhi nhếch nhác thảm hại nằm bò trên đất. Nàng không dám tin mà quay đầu, không ngờ người ta ngay cả liếc mắt nhìn nàng cũng lười.
Những ngày này, bầu trời của nàng sụp đổ rồi, mặt đất của nàng cũng nứt toác. Nàng vốn tưởng rằng, bản thân mình là đứa con được ông trời vô cùng ưu ái. Nàng có thể trẻ con, có thể ngạo nghễ, bởi vì nàng có đủ tư cách.
Nhưng bây giờ, hiện thực tàn nhẫn đang nói với nàng: nàng không có tư cách. Cho dù anh trai nàng là hoàng đế, là Chiến Thần vương, nhưng nàng vẫn chỉ là quân cờ có thể bị lợi dụng, bị vứt bỏ bất cứ lúc nào mà thôi.
Mẫu thân nàng là thái hậu, nàng cho rằng hoàng huynh vô tình thì nàng vẫn có thể ỷ lại vào mẫu hậu. Thế nhưng, mẫu hậu lại nói với nàng rằng trên thế gian này, ngoại trừ chính bản thân mình ra, nàng không thể dựa dẫm vào bất kì ai khác.
Không ai biết trong lòng nàng đau đớn và tuyệt vọng biết bao nhiêu, càng không ai biết lòng nàng đau khổ không nơi nương tựa như thế nào, thậm chí không một ai biết lòng nàng có bao nhiêu nỗi kinh hoảng sợ hãi.
Nàng sợ bị bọn họ vứt bỏ, sợ phải gả sang nước Chu hoàn toàn xa lạ với nàng.
Nhưng những kẻ muốn vứt bỏ nàng đều là những người thân yêu nhất của nàng. Nàng không biết trên thế gian này còn ai có thể an ủi nàng, còn ai có thể để nàng dựa dẫm vào nữa?
Trong phút chốc, những nỗi đau đớn, tuyệt vọng, khổ sở, không nơi nương tựa, kiềm nén và tủi thân cùng nhau dấy lên, nhanh như chớp bủa vây lấy trái tim nàng.
Nhìn lại sự nhếch nhác thảm hại của bản thân mình lúc này, cảm xúc của Sở Cửu Nhi không thể kìm chế được nữa, tất cả đều vỡ òa trong giây lát. Nàng cứ nằm bò ra đất như vậy mà bật khóc nức nở, từ lúc nhỏ giọng thút thít đến lúc không nhịn được mà khóc thành tiếng, cuối cùng gào khóc tức tưởi.
Tất cả mọi người đều ngây người. Cả thị vệ đi theo Sở Cửu Nhi đến và đám thái giám đều mù mờ, phút chốc không biết nên làm thế nào mới tốt.