Phượng Kinh Thiên
Chương 218 : Chữ tình loạn nhân (2)
Ngày đăng: 13:56 30/04/20
Hai tay ông ta chắp lại rồi thở dài nói: “Thiện tai, thiện tai.” Cho dù nàng ấy đã cố gắng ngụy trang bản thân đến mức không chê vào đâu được, thậm chí nhẫn tâm cạo đi mái tóc đen dài óng mượt như tơ của mình để biến bản thân trở thành một người đàn ông, hơn nữa còn là một hòa thượng đắc đạo cao thâm. Nhưng điều ông1ta muốn nói là, bản chất của nàng chính là yêu nghiệt gây họa cho nhân gian, làm thế nào mà che giấu được sức hấp dẫn từ tận xương tủy này đây?
A di đà Phật, nếu tiên đế nước Sở dưới suối vàng biết chuyện này, chỉ sợ sẽ sống lại rồi từ hoàng lăng* nhảy ra bóp chết nàng.
(*) Hoàng lăng: lăng mộ của hoàng đế.
Một người con gái, à,8một chàng thiếu niên lại có thể làm cho giang sơn vững như tường thành mà lão Tiên đế kia dụng tâm ra sức thống trị, cai quản lại xuất hiện một vết rạn nứt.
Chẳng trách người xưa lại có câu hồng nhan họa thủy! Chẳng phải ông đang trơ mắt nhìn hồng nhan họa thủy làm hại muôn dân trăm họ đây sao?
…
Mưa phùn mùa thu rơi tí tách gột rửa2đi cái nóng bức của mùa hè, không khí se lạnh dường như cũng theo đó mà ùa về. Những trận mưa lớn liên tục trút xuống, càng làm cho mọi người cảm thấy sự thay đổi rõ ràng của thời tiết. Không gian được thấm đượm trong bầu không khí mát rượi còn vương vấn chút giá buốt, dường như báo trước mùa đông không còn xa nữa.
Cung Từ Diên, phía4sau Phật đường.
Vinh thái hậu đang quỳ trên đệm gấm mắt nhắm hờ, bà lần từng viên tràng hạt trên tay, miệng thì lẩm nhẩm đọc kinh Phật.
Trác ma ma đi đến, kề sát tai bà thấp giọng nói vài câu, chuỗi tràng hạt trong tay bà dừng lại trong chốc lát nhưng rồi lại tiếp tục niệm châu. Nha đầu Cửu Nhi này tự mình trốn khỏi Kinh thành thật ra cũng không làm bà cảm thấy bất ngờ, không ai hiểu rõ nữ nhi bằng mẫu thân. Ngược lại, nếu Cửu Nhi không rời khỏi thì bà mới thấy kì quái?
“Hoàng thượng phái ai đuổi theo?”
“Hồi bẩm thái hậu, người hoàng thượng phái đi là Xa kỵ Đại tướng quân.”
Vinh thái hậu không lên tiếng, Trác ma ma lẳng lặng đứng một bên chờ lệnh.
Vinh thái hậu lần tràng hạt liên tục không ngừng, sau đó bà chậm rãi mở mắt, đôi mắt lạnh lùng khiến mọi người không dám nhìn thẳng.
Xa kỵ Đại tướng quân, hoàng thượng ngay cả Xa kỵ Đại tướng quân mà cũng phái đi.
“Tán lá ngô đồng dưới cơn mưa phùn.” Cơn mưa mùa thu lất phất se lạnh khiến con người cảm thấy thật khoan khoái.
Sở Tuyệt quay đầu nhìn hắn, nhưng lại nói với Pháp Không: “Pháp Không đại sư, bản vương có vài lời muốn cùng Quốc sư thương lượng, mời đại sư lui ra.”
Pháp Không liếc nhìn Lam Vân, chắp tay hai tay trước ngực đáp: “Vâng.”
Lam Vân nhìn Pháp Không, mi tâm khẽ chau lại, tuy nhiên cũng không phản đối.
Sở Tuyệt nhìn hắn một lúc lâu, đột nhiên vươn tay kéo tay hắn cách xa cửa sổ.
“Vương gia, mời...”
“Mưa mùa thu se lạnh, đứng gần cửa sổ quá sẽ bị ngấm hơi ẩm, thân thể ngươi lại không khỏe, một khi nhiễm phong hàn thì không tốt đâu.” Sở Tuyệt buông đôi tay Lam Vân ra lạnh nhạt nói.
Lam Vân lặng lẽ nhìn hắn. Từ khi hắn bước vào, mi tâm nàng chưa hề giãn ra.
“Tâm ý của bản vương khiến ngươi thấy phiền sao?”
Sở Tuyệt ngồi xuống ghế, ánh nhìn từ đầu đến cuối dán chặt trên người Lam Vân không hề di chuyển.
Lam Vân nhìn hắn một lúc lâu, từ từ cúi xuống, sau đó nhàn nhạt đáp: “Tiểu tăng cả gan hỏi vương gia sắp nạp ai làm vương phi?”
Sở Tuyệt trầm mặc chốc lát rồi nói: “Có phải vì bản vương sắp phải cưới vương phi nên ngươi mới tránh mặt?”
“Vương gia vẫn chưa trả lời câu hỏi của tiểu tăng.” Lam Vân thờ ơ đáp.
Sở Tuyệt nhìn Lam Vân không rời mắt, cố chấp hỏi: “Ngươi tránh né bản vương là vì ta sắp cưới vương phi sao?”