Phượng Kinh Thiên
Chương 219 : Chữ tình loạn nhân (3)
Ngày đăng: 13:56 30/04/20
Lam Vân nghẹn lời, tại sao nàng lại cảm thấy mình và Sở Tuyệt không thể trò chuyện bình thường được nhỉ? Hắn đang đổi đề tài với nàng sao?
“Tiểu tăng không còn gì để nói, xin vương gia cứ tự nhiên.” Lam Vân bước đến ngồi xếp bằng trên tháp quý phi, sau đó nhắm mắt lại, hình như đang chuẩn bị nhập thiền.
Thấy nét mặt ấy của Lam Vân, khóe mắt Sở Tuyệt khẽ cong lên, phảng phất như đang cười, nhưng khi dừng trên tăng phục của Lam Vân thì ánh mắt hắn bỗng trầm xuống.
Đã có1lúc Sở Tuyệt nghĩ rằng bản thân sẽ thản nhiên đối mặt với sự rung động của mình, đây chính là kiếp số mà hắn gặp phải.
Sở Tuyệt cũng biết, cho dù hắn có thản nhiên đối mặt, chuyện này cũng sẽ không đơn giản. Có lẽ hôm ấy bóng đêm quá nặng, cũng có lẽ hắn của lúc ấy quá yếu đuối, nên cứ như vậy mà xúc động bày tỏ cõi lòng.
Có lẽ có chút xúc động, nhưng hắn không hề hối hận, trái lại dường như còn thở phào nhẹ nhõm, vùng vẫy và lưỡng lự chẳng8qua chỉ khiến bản thân càng không thể sống an ổn mà thôi.
Thế nhưng, sự việc lại phức tạp vượt ngoài dự đoán của Sở Tuyệt.
“Lam Vân.” Sở Tuyệt nhìn chăm chú vào hắn, trầm giọng lên tiếng.
Ấn đường của Lam Vân khẽ giật nhẹ, vẫn chưa mở mắt, cũng không lên tiếng, nhưng phản ứng của hắn nói cho Sở Tuyệt biết, hắn đang lắng nghe.
“Qua một tháng nữa là đến Đồng Quan. Đồng Quan là nơi trấn giữ quan trọng nơi biên ải - ranh giới giữa nước Sở và nước Chu, bản vương đã sinh sống ở2đó gần mười năm. Tuy là biên ải không sầm uất như Kinh thành, trước đây cũng chiến tranh liên miên, nhưng trong ít nhất mười năm tiếp theo, Đồng Quan sẽ không xảy ra chiến tranh nữa.” Sở Tuyệt nói đến đây, dường như có chút chần chừ lại dường như có chút kiên quyết.
“Sau khi đến Đồng Quan, ngươi hãy ở lại Đồng Quan, đừng trở lại Kinh thành.”
Lam Vân bỗng chốc mở to mắt nhìn hắn: “Vương gia có ý gì?”
Thấy hắn không hiểu gì cả, Sở Tuyệt rũ mắt nói: “Lam Vân, ta thực sự đã4nảy sinh thứ tình cảm mà thế tục không tha thứ đối với ngươi, nhưng bản vương không phải là người sẽ ép buộc người khác, bản vương chỉ mong ngươi có thể ở bên cạnh bản vương. Nếu ngươi không muốn chấp nhận tình cảm của bản vương, bản vương tuyệt đối sẽ không cứng rắn ép buộc ngươi phải tiếp nhận.”
“Nếu đã thế, cớ gì vương gia lại thu xếp như vậy? Chẳng lẽ không phải vương gia muốn giam cầm tiểu tăng bên mình sao?” Lam Vân lạnh lùng hỏi.
Kim cô cô nhíu chặt mày lại, thở dài nói: “Được rồi, đừng khóc nữa, mau đi chăm sóc công chúa, để ta tiếp tục nghĩ cách.” Bà tưởng rằng Tiểu Đậu biết, lại không ngờ nha đầu này chẳng biết gì cả.
Đợi đến khi Kim cô cô hoàn toàn rời khỏi, Tiểu Đậu mới ngừng khóc, nhưng lại không đứng lên, mà ngây ngốc ngồi trên mặt đất. Cho đến khi một đôi chân xuất hiện trước mắt nàng, Tiểu Đậu mới ngơ ngác, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn vào gương mặt bởi vì âu lo và đau khổ mà trở nên căng cứng của Tần Hằng.
Tiểu Đậu đứng dậy, lạnh lùng nhìn hắn: “Ngươi hài lòng chưa?”
“Công chúa nàng ấy...”
“Nếu không phải bởi vì ngươi, làm sao công chúa lại ngã bệnh, lại... lại làm sao sẽ... Đều là lỗi của ngươi.”
“Ta không muốn khiến nàng đau lòng, ta...”
“Nô tỳ biết Tần tướng quân vứt bỏ tiền đồ tốt đẹp để trở thành thị vệ theo công chúa xuất giá, là muốn trừng phạt mình, nhưng Tần tướng quân à, người làm như vậy là đang trừng phạt bản thân, cũng là đang khiến công chúa đau khổ đấy.”
“Ta...”
“Nếu Tần tướng quân biết rõ mình và công chúa không thể có tương lai, tại sao còn muốn làm vậy? Còn muốn khiến công chúa... khiến công chúa khổ sở đến nỗi cam lòng vứt bỏ sinh mệnh của bản thân cũng không muốn gả cho nước Sở?”
Tần Hằng đau đớn nhắm mắt lại, hắn... chỉ là hắn muốn bảo vệ nàng, lại quên mất tính cách nàng mạnh mẽ như lửa.
Bóng đêm nặng trĩu lại lạnh lẽo, Chu Lam Nhi đang mê man bỗng lên cơn ho, đánh thức Tiểu Đậu nằm úp sấp bên giường: “Công chúa.”
Chu Lam Nhi suy yếu mở mắt ra nhìn nàng một cái, rồi lại nhắm mắt.
“Công chúa...” Tiểu Đậu nắm lấy tay của nàng khóc không thành tiếng. Lời của Kim cô cô hôm nay khiến nàng bừng tỉnh, bây giờ nàng mới hiểu công chúa cố tình làm mình bị cảm lạnh, cố tình khiến bản thân lâm bệnh nặng, thậm chí công chúa... một lòng muốn chết.