Phượng Kinh Thiên

Chương 225 : Vào biên quan đón dâu (1)

Ngày đăng: 13:56 30/04/20


Tần Hằng cúi thấp đầu: “Tam thúc, Hằng Nhi hiểu mà.”



Tần Tri Hoán bước lên phía trước vỗ vỗ vai hắn, dù lực tay không lớn lắm nhưng cứ như gánh nặng ngàn cân đang đè lên vai Tần Hằng vậy.



“Những điều ngươi nghĩ trong đầu, không chỉ mỗi Tam thúc mà cả Nhị thúc và đại ca con đều hiểu, vì vậy chúng ta mới cảm thấy lo lắng về quyết định của con. Thế nhưng, chúng ta không hề phản đối, bởi vì còn có1Tam thúc, Nhị thúc và đại ca con ở đây, quân thượng có chúng ta tận trung, quốc gia có chúng ta bảo vệ.”



“Tam thúc.” Tần Hằng ngẩng đầu, rốt cuộc khuôn mặt vẫn luôn kiên nghị của hắn cũng lộ chút xúc động.



“Có quân mới có quốc, có quốc mới có nhà. Hằng Nhi, dã tâm của giặc Sở đã vô cùng rõ ràng. Liên minh hai nước Sở - Chu sẽ không duy trì được lâu, nhiều nhất cũng không thể kéo dài hơn mười8năm được. Nam nhi Tần gia nhà chúng ta, đầu đội trời chân đạp đất. Chúng ta không phản đối suy nghĩ muốn bảo vệ Chiêu Bình công chúa của con. Đợi đến khi nước Sở dấy binh xâm phạm nước Đại Chu ta, con hãy bảo vệ Chiêu Bình công chúa quay về đất nước.”



Tần Hằng quỳ thẳng tắp xuống: “Hằng Nhi ngỗ ngược, mong Tam thúc trách phạt.”



Tần Tri Hoán nhắm mắt che giấu sự đau khổ trong tim: “Nhưng phàm là những nam tử2chính trực thì đều không nên đồng ý đẩy một người phụ nữ đi làm vật hi sinh. Sớm biết cuối cùng con sẽ yêu Lam công chúa, chúng ta đã cầu xin hoàng thượng ban hôn cho con từ lâu rồi, sẽ không để con phải chịu nỗi đau xé gan xé thịt thế này.”



Tần Hằng cười khổ. Cho dù có ngàn vàng cũng không mua được hai chữ “giá như”, vận mệnh đối xử với nàng và hắn, đều quá tàn khốc.



“Hằng Nhi, tự mình4thu xếp ổn thỏa. Không chỉ hàng ngàn hàng vạn dân chúng nước Chu cần sự hi sinh tạm thời của hai người mà cả hoàng thượng cũng cần nữa.”



Tần Hằng cúi đầu rồi im lặng chậm chạp gật đầu. Hắn hiểu, Lam công chúa cũng hiểu. Cũng bởi vì hiểu nên bọn họ mới bất lực thế này. Tiểu Đậu muốn hắn đưa nàng cao chạy xa bay sao? Nếu chỉ đơn giản như vậy thôi thì tốt quá.



Tiễn Tần Hằng đi, Tần Tri Hoán tự nhốt mình trong thư phòng không gặp bất cứ ai, mãi đến tận khi trời sắp sáng, ông mới bước ra khỏi cửa thư phòng.







Hậu viện.



Tần Ức đang luyện thương, nhìn thấy ông đến gần, vội vàng dừng động tác lại: “Cha.”



Tần Tri Hoán liếc mắt nhìn con trai, khẽ thở dài một tiếng.



“Cha, người đang phiền lòng vì chuyện của Tứ ca sao?” Tần Ức hỏi.
Sở Tuyệt sải bước tiến vào phòng Lam Vân, bất ngờ nhìn thấy hắn đang ngồi trên giường lật kinh Phật ra đọc, Phúc công công tay bưng một cái khay đang đứng bên cạnh hắn hầu hạ.



“Đã bị ốm rồi, sao còn không chịu nằm nghỉ trên giường?”



Phúc công công ngẩng đầu, khom lưng hành lễ, nhưng ông không hề lui ra ngoài, dường như kiên quyết muốn ở lại hầu hạ.



Sở Tuyệt hờ hững liếc nhìn ông ta một cái, sau đó dừng ánh mắt trên người Lam Vân. Quan sát hắn từ trên xuống dưới một lượt, thấy hắn không có gì đáng ngại lắm, Sở Tuyệt mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, nhưng giọng nói lại trầm xuống: “Tuyên thái y.”



Tổng quản đứng bên cạnh cung kính đáp: “Vâng.”



“Không cần đâu.” Lam Vân hờ hững ngăn cản. Tổng quản đành đứng lại chờ quyết định cuối cùng của vương gia.



“Tuyên.” Sở Tuyệt lạnh lùng nói.



Tổng quản khom mình lui ra ngoài.



Lam Vân khẽ ngước mắt lên nhìn Sở Tuyệt: “Vương gia, tiểu tăng không sao.”



“Để thái y khám xong, bản vương mới tin ngươi thật sự không sao.” Sở Tuyệt kiên trì nói.



Thái y đến nơi thì lại nghe nói Quốc sư đã uống thuốc xong, giờ người đã đi nghỉ ngơi rồi. Trong đại sảnh, Chiến vương ngồi ở vị trí chủ vị, dường như hắn đang đợi người, việc này khiến vị thái y đang vội vàng đi vào có một loại ảo giác, dường như người vương gia đặc biệt chờ đợi chính là hắn thì phải?



“Ti chức tham kiến vương gia.”



“Xem giúp bản vương phương thuốc Quốc sư uống có hiệu nghiệm hay không?” Sở Tuyệt lạnh lùng nói.



Thái y vâng lệnh, tiến lên trước bưng bát thuốc trên chiếc bàn cạnh hắn lên, lấy tay vân vê bã thuốc rồi đưa lên mũi ngửi, chốc chốc lại gật đầu, cuối cùng hai mắt liên tục phát sáng kì lạ.



“Hồi bẩm vương gia, sự kì diệu của phương thuốc này thật khiến ti chức vô cùng hổ thẹn. Ti chức to gan, không biết phương thuốc này do vị cao nhân nào kê vậy?”