Phượng Kinh Thiên
Chương 226 : Vào biên quan đón dâu (2)
Ngày đăng: 13:56 30/04/20
Đuôi mày Sở Tuyệt khẽ nhíu lại: “Nếu nói như vậy thì thuốc mà Quốc sư uống rất hiệu nghiệm?”
Thái y chắp tay hành lễ đầy kính cẩn rồi nói: “Ti chức tuy vẫn chưa bắt mạch cho Quốc sư, nhưng xem ra Quốc sư chỉ là bệnh phong hàn, uống thuốc theo đơn này chắc chắn sẽ khỏi bệnh.”
Nghe thấy thái y khẳng định chắc1nịch như vậy, mi tâm Sở Tuyệt mới dần dãn ra, nỗi ưu tư ẩn giấu nơi đáy mắt cũng tiêu biến, hắn phẩy tay nói: “Thuốc này là do Pháp Không đại sư kê đơn, đêm nay ngươi hãy ở lại trông chừng, phòng khi bệnh Quốc sư trở nặng.”
Thái y có điều lấy làm lạ nhưng ông vẫn cung kính tuân theo: “Dạ, thưa8vương gia.”
Sau khi phân phó xong, Sở Tuyệt mới yên tâm mà rời đi, sáng sớm mai hắn cần phải nhập quan cũng như tự mình tuần tra việc chuẩn bị binh sĩ.
Khi trông thấy vương gia quất ngựa biến mất vào màn đêm đen, tổng quản của biệt uyển nãy giờ vẫn cúi gằm mặt xuống đất mới nhẹ nhàng ngẩng đầu lên. Sau đó,2vị tổng quản ngoảnh đầu lại nhìn vào chái phòng nơi mà Quốc sư đang ở, trong lòng bỗng nảy sinh niềm nghi hoặc, vương gia như vậy khiến thuộc hạ như bọn họ quả thực không hiểu nổi?
Còn nữa, vương gia không tự cảm thấy mình quan tâm Quốc sư hơi thái quá rồi sao?
…
Nhờ vào ánh sáng tỏa ra từ cây đèn cầy, Lam4Vân tựa lưng nơi đầu giường đọc kinh Phật, thế nhưng bên trong kinh Phật lại là một quyển dã sử cũ kĩ được bảo quản rất kĩ càng.
Phúc công công toan mang nước tiến vào liền trông thấy người đáng nhẽ phải nghỉ ngơi mà lại ngồi dậy đọc sách kia, khoé miệng ông mấp máy muốn lên tiếng khuyên nhủ, nhưng lời vừa chạm đến đầu môi lại bị ông nén xuống. Ông phụng chỉ chăm sóc cho Quốc sư, khoảng thời gian ông theo Quốc sư không dài nhưng cũng không quá ngắn. Ông hiểu rất rõ bản tính của Quốc sư, hơn nữa hoàng thượng cũng đã căn dặn mọi thứ đều phải nghe theo ý Quốc sư, tuyệt đối không được phép lơ là!
Cho nên, Quốc sư nhiễm phong hàn thì nên nghỉ ngơi cho tốt, tuy nhiên Quốc sư lại chẳng hề quan tâm những chuyện này, ông muốn lên tiếng khuyên nhủ nhưng lại sợ Quốc sư không vui.
Lam Vân chuyên chú đọc sách, quyển sách này là nàng bỗng nhiên bắt gặp trong tàng thư phòng vào chiều nay.
Phúc công công bước phía sau mỉm cười cung kính đáp: “Đúng vậy, điều này chứng minh ông trời đang tác hợp cho vương gia và Chiêu Bình công chúa.”
Lông mày Lam Vân nhẹ nhíu lại, ánh mắt liếc nhìn Phúc công công đang khom mình cúi thấp đầu. Sau đó, Lam Vân lại quét mắt qua Pháp Không phía sau lưng Phúc công công. Ánh mắt nàng chợt loé lên, quãng đường từ Kinh thành cho đến tới biên ải, bất giác vị Phúc công công này đã “nhuận vật tế vô thanh”*, chẳng trách mà Phúc công công được Sở Hồng xem là thái giám tâm phúc của mình.
(*) Câu thơ trong “Xuân dạ hỷ vũ” của Đỗ Phủ. Nguyên văn: “Tuỳ phong tiềm nhập dạ, nhuận vật tế vô thanh“. Bài dịch của Trần Trọng Kim: “Đương đêm theo gió lẩn vào, đượm nhuần cây cỏ thào thào như không.”
Pháp Không vẫn rất bình thản, dường như không phát hiện ra rằng trong bất giác ông đã bị Phúc công công chiếm mất vị trí tuỳ tùng số một.
“Nô tài tham kiến vương gia.”
Sở Tuyệt bước tới đứng bên cạnh Lam Vân, Phúc công công trông thấy vội tiến lên hành lễ.
Sở Tuyệt nheo mắt quan sát Phúc công công - người mà xó thể nhận thấy đã trở thành hầu cận của Lam Vân. Hắn phẩy tay, biểu ý kêu Phúc công công lui xuống, Phúc công công ngập ngừng một chút, lại cúi thấp đầu giả vờ như không trông thấy.
Pháp Không rũ mắt, vẫn bình tĩnh như trước.
Sở Tuyệt đối với hành động giả vờ không trông thấy mệnh lệnh của Phúc công công, ánh mắt chợt tối sầm xuống nhưng hắn lại không lên tiếng.
Lam Vân dường như không nhìn thấy tiểu tiết nhỏ khi nãy, nàng chắp tay hợp thập cúi người mỉm cười nói với hắn: “Vương gia, chúng ta nên xuất phát rồi.”
Sở Tuyệt nhìn Lam Vân hắn, Sở Tuyệt cho rằng hắn đã nói rất rõ ràng rồi.