Phượng Kinh Thiên
Chương 232 : Nam nữ khác biệt (2)
Ngày đăng: 13:56 30/04/20
Pháp Không liếc mắt, ánh mắt nhìn nàng hiện lên tia hứng thú, rồi lại điềm nhiên như không mà thu ánh mắt lại. Hắn như vậy không gọi là giảo hoạt, mà gọi là giúp người hoàn thành nguyện vọng. Nếu như tiểu thái giám này đã muốn giành làm việc vặt linh tinh, tại sao ông lại không cho chứ?
Phúc công công này đã giúp ông làm rất nhiều1việc. Đào Dao ông là ai chứ? Ông là ám vệ, đương nhiên phải làm công việc của ám vệ rồi.
Mưa rơi khoảng nửa canh giờ là ngừng, nhưng đầu mày của Sở Tuyệt lại nhíu lại. Không đến nửa canh giờ sau, tuyết lại bắt đầu rơi.
Mà lúc này, sắc trời cũng bắt đầu tối hơn, nhưng giờ lại còn cách thành Thanh Trúc hơn mười dặm đường nữa.
Tuyết càng8rơi càng lớn như lông ngỗng rơi từ trên trời xuống, rất nhanh, tầm mắt đã bắt đầu bị tuyết trắng phủ kín.
“Công chúa, tuyết rơi rồi.” Tiểu Đậu vén tấm rèm da hổ dày cộp có thể ngăn khí lạnh ở bên ngoài, nhìn bông tuyết bay đầy trời, kinh ngạc hô lên.
Chu Lam Nhi ngẩn ngơ đưa tay ra, đón lấy một bông hoa tuyết. Trận tuyết đầu tiên2của mùa đông, nhưng nàng đã rời xa kinh thành nước Chu rồi.
Bởi vì tấm màn bị nhấc lên mà khí lạnh đã thổi vào trong xe, Kim cô cô vội khoác áo choàng dày lên cho Chu Lam Nhi, lạnh giọng nói: “Tiểu Đậu, buông rèm xuống.” Dưới sự dung túng của công chúa, Tiểu Đậu này thật sự là không có chút dáng vẻ của nô tỳ thân cận,4xúc động lại lanh chanh, không đủ điềm tĩnh, điều duy nhất có thể có được là lòng trung thành.
Tần Hằng cưỡi ngựa đi bên cạnh kiệu hoa vừa rồi cũng nhìn thấy bàn tay nhỏ nhắn giơ ra từ bên trong xe để đón lấy một bông hoa tuyết, hắn cúi đầu, nhìn hoa tuyết rơi đầy trên tay hắn. Vừa tiếp xúc với da thịt, hoa tuyết liền tan ra, cái khí lạnh lẽo của hoa tuyết khi tan ra ấy dường như thấm vào tận trong xương tủy.
“Kim cô cô, có cần đưa cho công chúa lò sưởi ấm không?” Trong lúc hoảng hốt, Tần Hằng nghe thấy giọng nói của mình vang lên.
Ba người ngồi trong kiệu hoa, bởi vì giọng nói của Tần Hằng mà sắc mặt mỗi người đều có chút thay đổi.
Kim cô cô nhíu mày, lạnh nhạt nói: “Không cần. Trời sắp tối rồi, đợi đến lúc hạ trại nghỉ ngơi hãy nhóm, tránh làm lỡ dở hành trình.”
Tiểu Đậu lo lắng nhìn về phía công chúa, trừ công chúa ra thì Kim cô cô là lớn nhất, đến nàng cũng phải nghe lời Kim cô cô.
Tần Hằng im lặng một lúc, sau đó hạ mắt cung kính nói: “Vâng, thuộc hạ hiểu rồi.”
Chu Lam Nhi cúi đầu, nhìn bông tuyết vì bị bản thân nắm chặt trong tay sớm đã tan chảy chỉ còn lại chút dấu nước kia. Hắn không nên như thế này, nàng cũng không nên như vậy, nhưng số mệnh trêu đùa con người, bọn họ nhất định phải thành ra như thế.
Pháp Không đưa mắt nhìn một cái, khóe mắt nhìn thoáng qua bóng người đang bước từng bước ra rồi lại đứng cứng ngắc tại chỗ sau tấm rèm sa kia, trong lòng gian trá lắc đầu, Chiến vương gia này thật là... quá tuyệt tình mà!
Không biết giờ này trong lòng công chúa nhà hắn đang nghĩ gì? Cho dù là khóc hay cười cũng hẳn không xong!
Lam Vân ngạc nhiên nhìn người quỳ một chân bên cạnh nàng, lại nhìn chén canh hắn đưa qua, rất muốn ngất xỉu. Tuy rằng trong mối hôn sự này, hai bên tình nguyện là bởi vì có ý đồ riêng, nhưng mà làm ơn đi, hắn có cần phải xem người ta như không khí vậy không?
Một mặt giương cờ gióng trống chiếu cáo toàn thiên hạ, vương gia nước Sở và công chúa nước Chu có thành ý như thế nào, xem trọng cuộc hôn nhân này thế nào.
Nhưng ngược lại, hắn lại xem người ta như không khí, tệ đến không thể tệ hơn được nữa.
Dù sao thì bất kể nguyên nhân là gì, nhưng hắn đã cưới người ta, thì đó chính là thê tử danh chính ngôn thuận của hắn.
Nếu như hắn đã xem người ta như không khí, vậy thì đừng trách nàng muốn phá hậu viện nhà hắn, nàng còn đang đau đầu tìm cách tiếp cận công chúa nước Chu đây.
Nghĩ đến đây, Lam Vân rất tự nhiên đưa tay ra nhận lấy chén canh gừng, sau đó, đứng dậy bưng chén canh đó đến phía sau tấm màn.
“... Ai, ngươi... Sao ngươi lại đi vào đây?” Tiểu Đậu trừng mắt, lắp bắp nói.
Giờ phút này, Kim cô cô vốn đứng cứng ngắc tại chỗ cũng quay đầu tỉnh táo lại, sau đó nhìn Quốc sư không mời mà tới lại không hiểu lễ nghi bưng chén canh gừng đó đi đến trước mặt công chúa nhà bà.
Lam Vân không lên tiếng, trực tiếp để chén canh lên bàn nhỏ trước mặt Chu Lam Nhi, sau đó khẽ cười với nàng một cái.
Vốn đã khuynh thành, lại không nhiễm chút bụi trần nào, cứ như băng tuyết, lấp lánh trong suốt, trong vắt sáng ngời. Đã thế, ánh mắt của hắn cũng không nhiễm chút tạp chất nào, cười ngây thơ như một đứa trẻ vậy, khiến những lời người khác muốn trách tội hắn bị nghẹn lại trong cổ họng, không cách nào trách mắng được.
Kim cô cô ngây ngẩn nhìn, sau đó lại tỉnh táo quay đầu nhìn Chiến vương gia bên ngoài, chỉ thấy hắn từ từ nhíu mày lại. Ngay lúc đó, trong lòng Kim cô cô rùng mình một cái, vội vàng bước lên trước trách: “Quốc sư, xin tự trọng.”
Nói thế nào đi nữa, nam nữ khác biệt. Hắn làm như vậy tuy rằng là quang minh lỗi lạc, không có chút tạp niệm nào, nhưng trước mặt Chiến vương gia, quả thực là không được, mặc dù đây không phải là lỗi của công chúa.