Phượng Kinh Thiên
Chương 233 : Canh gừng có độc (1)
Ngày đăng: 13:56 30/04/20
Lam Vân dường như không hề nghe thấy tiếng mắng của Kim ma ma, nàng chỉ thản nhiên nhìn Chiêu Bình công chúa - người đang mặc một bộ giá y đỏ tươi lộng lẫy nhưng trên mặt lại không mang chút vui mừng nào của tân nương.
Biểu cảm của vị công chúa nước Chu này rất thản nhiên, nhưng chắc hẳn lòng nàng1không hề bình tĩnh chút nào, bằng không nàng sẽ không cần thiết phải tô vẽ lớp trang điểm dày cộm lên để che giấu khuôn mặt thật của mình như thế. Suy cho cùng, nàng vẫn chưa từng trải sự đời, vẫn còn non nớt lắm!
Chu Lam Nhi nhìn vị Quốc sư trẻ tuổi xinh đẹp cười đến ngây thơ vô hại với8nàng, khóe mắt lại liếc nhìn Sở Tuyệt đang đứng bên cạnh. Lông mày hắn khẽ nhăn lại, biểu cảm này vô hình chung đã hòa tan khí chất lạnh lùng băng giá trên người hắn.
Nàng chậm rãi cúi đầu nhìn bát canh gừng trên bàn, trong lòng dâng lên một cảm giác kì lạ, nhưng nàng không biểu hiện ra ngoài mà chỉ2hờ hững nói: “Tạ Quốc sư đã quan tâm.”
Lam Vân chắp tay thành hình chữ thập, khom lưng cúi đầu với nàng.
Hàng lông mày đang chau lại của Sở Tuyệt không hề buông lỏng, ngược lại ngày càng nhíu chặt hơn. Sao hắn cứ có cảm giác Lam Vân rất hiếu kì, thậm chí là thích thú vị công chúa nước Chu này như4thế?
Lúc này, Phúc công công cũng bưng một bát nước gừng tiến vào.
Gần như ngay lúc ông ta bước vào, Pháp Không vẫn luôn rũ mí mắt lập tức liền ngẩng đầu lên.
“Quốc sư, người xuống chút canh gừng cho ấm người.”
“Từ trước đến nay, sư đệ không bao giờ uống canh gừng.” Pháp Không thản nhiên nói.
“Không uống cũng phải uống một chút. Nơi này là vùng hoang vu dân dã, đất trời lạnh lẽo, phải làm ấm cơ thể, tránh bị cảm lạnh.” Mặc dù, Sở Tuyệt không mấy dễ chịu khi Lam Vân cho người khác uống canh gừng mà mình đích thân mang tới, nhưng bây giờ sắc trời càng ngày càng tối, không khí cũng càng ngày càng lạnh hơn, tuyết lớn tung bay như che phủ cả đất trời, uống chút canh gừng nóng sẽ tốt cho hắn.
Lam Vân liếc mắt nhìn Tiểu Đào Tử, nhẹ giọng than một tiếng: “A di đà Phật. Tiểu tăng không thích uống canh gừng.” Càng không thích canh gừng đã bị bỏ thêm thuốc.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, bầu không khí trở nên trì trệ hẳn đi. Mọi người đều không phải kẻ ngốc, đương nhiên đều hiểu rằng việc này không phải nhằm vào công chúa nước Chu, mà là có kẻ muốn hạ độc giết chết Quốc sư. Ngoại trừ Sở Tuyệt và Phúc công công ra, trong đầu tất cả những tướng sĩ khác của nước Sở đều có đối tượng tình nghi.
Tám chín phần mười tất cả những người ở đây đều nghi ngờ kẻ muốn giết hại Quốc sư thật ra chính là hoàng thượng!
Dù sao thì bây giờ, liên minh hôn nhân của hai nước Sở - Chu cũng đã bắt đầu thực hiện rồi. Cửu công chúa cứ mãi si mê Quốc sư làm cản trở đại sự. Chẳng phải chỉ có giết chết Quốc sư thì Cửu công chúa mới buông bỏ hi vọng được thôi sao?
Mặc dù, kiếm trong tay Tần Hằng đã buông xuống, nhưng sắc mặt hắn vẫn rất khó coi.
Sắc mặt Sở Tuyệt u ám khiến người ta không dám nhìn thẳng. Hắn không lên tiếng, chỉ đi về phía Chu Lam Nhi.
Tiểu Đậu kinh hãi lùi ra sau một bước nhưng vẫn đứng chắn trước mặt Chu Lam Nhi, ánh mắt hoảng sợ nhìn Chiến Thần vương trước mắt. Toàn thân hắn đang phát ra khí lạnh có thể khiến người ta chết cóng.
Chu Lam Nhi nhẹ nhàng đẩy Tiểu Đậu đang đứng bảo vệ nàng ra, không hề bất ngờ khi thấy Sở Tuyệt bưng bát canh gừng sớm đã lạnh ngắt trên chiếc bàn trước mặt nàng đổ xuống đất. Kết quả lại khá bất ngờ, chén canh gừng này không có “mộng đào hồng.”
Sở Tuyệt buông mắt nhìn canh gừng dưới đất, không ai có thể thấy rõ hắn đang nghĩ điều gì.
Dường như lúc này Lam Vân mới hoàn hồn, lông mày hơi nhíu lại nhưng vẫn không hề lên tiếng. Pháp Không chắp tay thành hình chữ thập, miệng lầm bầm niệm chú: “Thiện tai, thiện tai!”
Theo cái chết của Tiểu Tuyền Tử, vụ việc bát canh gừng đã bị mất manh mối, nhưng bầu không khí lại trở nên nặng nề hơn.
Sở Tuyệt hạ lệnh, tất cả các đồ ăn thức uống Lam Vân dùng đều phải do đầu bếp hắn chỉ định đích thân làm dưới sự giám sát chặt chẽ. Phúc công công cũng thần hồn nát thần tính, không tiếc tính mạng mình mà đích thân thử độc cho Lam Vân.