Phượng Kinh Thiên

Chương 234 : Canh gừng có độc (2)

Ngày đăng: 13:56 30/04/20


Hắn cũng biết, âm mưu giết người một khi bắt đầu diễn ra thì tiếp theo e rằng bọn chúng sẽ còn tiếp tục ra tay thêm nhiều lần nữa.



Còn về kẻ đứng sau giật dây màn mưu sát này, không chỉ có Sở Tuyệt trong lòng hiểu rõ. Pháp Không cẩn trọng suy nghĩ, trong thâm tâm tựa như ẩn giấu xuất hiện một vài suy1đoán rằng có thể người này tuyệt đối không thể là hoàng thượng, cũng không phải là Chiến vương gia. Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể là những vị trong cung mà thôi...



Về phía nước Chu tuy bị một phen hú vía nhưng dường như chuyện nhận lấy không ít sự khiếp hãi lại khiến mức độ canh phòng cùng với sự giám sát được nâng8cao triệt để, vô cùng nghiêm ngặt.



Đêm đã khuya nhưng tuyết vẫn không ngừng trút xuống, phía ngoài miếu một vùng rộng lớn bị bao phủ một màu trắng xoá. Còn bên trong miếu, một nhóm lửa đang rực cháy, không gian an tĩnh không một tiếng động, lại có vẻ vẫn đang chìm đắm cảm xúc hoảng loạn về bát canh gừng có độc kia. Mọi2người vẫn chưa thể trấn tĩnh nên chẳng còn lòng dạ nào chợp mắt.



Thế nhưng, điều khiến họ không thể hiểu được chính là người vừa bị hãm hại hạ độc kia lại đang thoải mái vùi mình làm ổ trong lớp chăn bông êm dày trên chiếc giường nhỏ vừa dựng mà an giấc. Hơn nữa lại còn ngủ rất say, ngay cả một biểu cảm4buồn bực hay lo âu cũng không hề có.



Chính cả Pháp Không đại sư cũng vô cùng bình thản, vẫn vững chãi ngồi thiền.



Phúc công công ngồi canh đám lửa, chốc chốc lại bỏ thêm củi, lại thỉnh thoảng quét mắt qua bốn phía, chỉ sợ sẽ có người lại xuất hiện muốn mưu sát Quốc sư.



Ở một bên đầu kia của tấm mành sa, mí mắt Tiểu Đậu díp lại, nhưng cố giữ vững tinh thần thực tỉnh táo để canh giữ bên giường Chu Lam Nhi, nàng kiên quyết không ngủ.



Thấy nàng như vậy, Chu Lam Nhi nhẹ nhàng kêu lên: “Tiểu Đậu, ngủ đi.”



Tiểu Đậu dụi mắt, cẩn thận quan sát xung quanh, lắc đầu nói: “Công chúa, nô tỳ không sao đâu, đã trễ lắm rồi, người nhanh chóng ngủ đi thôi.”



Chu Lam Nhi ngước mắt nhìn ra bên ngoài tấm màn sa, ánh mắt lướt qua vị Quốc sư đẹp tuyệt trần đang nằm trên giường kia, thầm cảm thấy kinh ngạc. Vị Quốc sư kia thiếu chút nữa đã bị đầu độc mà chết, vậy mà sau đó vẫn còn có thể ngủ được. Hắn ta như thế nếu không phải là quá thông minh thì chính là quá ngây thơ.



Người nào lại muốn hạ độc hắn kia chứ? Nàng càng nghĩ lại càng thấy vị Quốc sư này kì lạ quá mức.



Tuổi còn nhỏ như vậy đã được chính Sở Đế phong làm Quốc sư. Không chỉ có thế... nghĩ đến sự coi trọng cùng sự quan tâm khó diễn tả thành lời mà người đàn ông từ đầu đến chân đều toát ra một sự lạnh lẽo như hung thần kia dành cho Quốc sư, rồi nàng lại nghĩ đến dung mạo đẹp tựa tiên giáng trần, khuynh nước khuynh thành của Quốc sư thì một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Chu Lam Nhi. Nhưng ngay sau đó, nàng lại bật cười thành tiếng, tự nghĩ bản thân đúng là điên rồi mà, vậy mà lại có thế liên tưởng đến chuyện ấy.



Thế nhưng, ý cười trên bờ môi Chu Lam Nhi dần trở nên khó hiểu. Nếu nguyên nhân ấy là sai, nàng quả thực nghĩ không ra tại sao vị Quốc sư kia lại chuốc phải họa sát thân như thế?



Ngày hôm sau, mặt trời vừa ló dạng, tuyết đã ngừng rơi, đất trời cũng vì thế mà trở về vẻ đẹp vốn có của nó, trong veo và mát mẻ. Đưa mắt nhìn quanh bốn phía, độc nhất một màu trắng xóa.
Dã Lang nghiêng đầu né đòn công kích kia rồi quay đầu nhìn nàng, ánh mắt lạnh lẽo đến cực điểm, cả người toát ra khí tức lạnh lẽo, hung ác quen thuộc.



Sở Cửu Nhi có chút e dè chùn bước nhưng vẫn thua người chứ không thua trận, nàng hất cằm với dáng vẻ ngông cuồng, cao ngạo, hằn học liếc hắn. Sau đó, nàng nở nụ cười lạnh nhạt đầy giễu cợt: “Bản công chúa có nói sai hay sao?”



Dã Lang không nói lời nào, thần sắc hung hãn khi nãy dần tan đi, ánh mắt chăm chú nhìn Sở Cửu Nhi lại bỗng trở nên trầm lắng, khó hiểu.



Sở Cửu Nhi không biết vì sao khi đối diện với ánh mắt ấy của Dã Lang, trái tim nàng chợt chẳng hề tuân theo bất kì quy tắc gì mà mạnh mẽ co thắt.



Thật lâu sau, Dã Lang mới chậm rãi lên tiếng: “Đối với tính cách lạnh lùng khiến người khác kính sợ này của công chúa, nếu như thật sự đem người gả cho nước Chu, chỉ có duy nhất một hậu quả mà thôi.”



Sở Cửu Nhi có chút ngẩn ngơ: “Cái gì?”



Dã Lang xoay người, ép sát về phía nàng: “Công chúa rất nhanh sẽ bị thái tử nước Chu chán ghét dẫn đến bị đối xử lạnh nhạt. Có thể lúc đầu, công chúa không để ý đến thế nhưng về lâu về dài người sẽ phải cam chịu số phận bất hạnh ấy thôi. Người lại đánh mất đi thế chủ động, đến cuối cùng cũng chỉ có thể thê lương mà...”



Chát!



Khuôn mặt Dã Lang bị tát nghiêng về một bên. Đôi mắt Sở Cửu Nhi đỏ lên, không biết vì nổi nóng hay đã phẫn nộ, nước mắt nàng long lanh chan chứa nơi viền mắt nhưng vẫn cố gắng bướng bỉnh kiềm chế cho chúng đừng rơi xuống.



Dã Lang nhăn mày, từ từ ngước lên nhìn nàng, ánh mắt của hắn khiến Sở Cửu Nhi không tài nào hiểu nổi.



Nhìn hắn chậm rãi giơ tay, Sở Cửu Nhi siết chặt tay đến tê dại, áp chế sự thôi thúc của mình mà mau chóng lùi lại, mau chóng rút lui. Thế nhưng ngạo khí cùng sự quật cường của nàng không cho phép nàng yếu đuối. Đôi mắt nàng vằn đỏ, còn đọng lại chút hơi nước long lanh, giận dữ trợn trừng nhìn hắn, thấp giọng gầm gừ nói: “Ngươi muốn đánh trả thì hãy mau tranh thủ ra tay đi, bản công chúa muốn chợp mắt một lát, đừng gọi ta...”



Thanh âm vẫn còn kẹt lại nơi cổ họng chưa kịp thốt ra, thân thể nàng dần trở nên cứng nhắc.



Dã Lang nâng tay nhẹ nhàng giúp nàng lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại trên khuôn mặt, sau đó thở dài: “Nàng như thế này, thử hỏi ta làm sao để nàng gả đi nước Chu hoà thân được đây?” Ta làm sao có thể nhẫn tâm nhìn bóng dáng nàng rời bỏ quê hương đi đến nước Chu xa xôi kia để chịu đựng sự cô tịch cùng thê lương cơ chứ?



Toàn thân Sở Cửu Nhi đã sớm cứng đờ, muốn rời đi ngay lập tức thế nhưng tay chân nàng tựa như đã bị đinh đóng dính xuống sàn vậy, di chuyển nửa bước cũng không thể. Không những tay chân không thèm nghe theo sự chỉ dẫn của nàng mà dường như cả con tim đang kịch liệt run rẩy này của nàng cũng bất chấp mệnh lệnh mất rồi.