Phượng Kinh Thiên

Chương 253 : Ý nghĩ nhất thời (1)

Ngày đăng: 13:56 30/04/20


Thưởng Nguyệt Biệt Viện, trời đất một màu tuyết trắng, cảnh sắc đẹp đẽ vô cùng.



Sau khi đọc hết thánh dụ hoàng thượng tuyên gọi Quốc sư tiến cung xong, Tiểu Mạc Tử cung kính khom mình nói với Lam Vân:1“Mời Quốc sư đi, kiệu đã chờ sẵn bên ngoài rồi ạ.”



Đoán trước sẽ có chuyện này, nên Phúc công công đứng bên cạnh đã sớm chuẩn bị một chiếc áo khoác lông cho Lam Vân rồi.



Lam Vân khép hờ mắt,8bình tĩnh leo lên chiếc kiệu mà Tiểu Mạc Tử mang đến. Lòng Pháp Không hơi run lên, nhưng thấy nàng bình tĩnh như thế, ông đành cố gắng điều chỉnh cảm xúc, để mình cũng bình tĩnh thản nhiên như2nàng.



Sau khi vào cung, Tiểu Mạc Tử dẫn Lam Vân đến thiên điện ngay sát bên ngự thư phòng. Ngoài điện lại bắt đầu có tuyết bay lất phất, nhưng trong thiên điện có đốt lò sưởi đỏ rực rất ấm4áp. Trong điện, Sở Hồng đang ngồi nghiêng trên ngai vàng xem tấu chương, có vẻ hắn đang rất tập trung.



Tiểu Mạc Tử rũ bỏ tấm áo khoác đã bị nhiễm khí lạnh bên ngoài rồi đưa cho một tên tiểu thái giám, xong xuôi hắn mới quay đầu nói với Lam Vân: “Xin Quốc sư chờ một chút, đợi nô tài vào bẩm báo với hoàng thượng trước đã.” Lam Vân gật đầu, khuôn mặt hờ hững thản nhiên vô cùng. Nhìn thấy dáng vẻ của hắn như thế, Tiểu Mạc Tử mấp máy môi, muốn bảo hắn vào trong điện đợi cho đỡ rét, nhưng nhớ lại thái độ của hoàng thượng... hắn quyết định không nói gì cả mà đi thẳng vào bên trong.



“Khởi bẩm hoàng thượng, Quốc sư đến rồi.”



Dường như không hề nghe thấy lời Tiểu Mạc Tử nói, Sở Hồng vẫn tiếp tục chăm chú đọc cuốn tấu chương trong tay. Khuôn mặt và ánh mắt hắn lạnh lùng vô cùng đáng sợ.



Tiểu Mạc Tử cúi đầu chờ đợi.



Khoảng một khắc sau mới nghe thấy Sở Hồng hờ hững lên tiếng: “Tuyên.”



Chữ “tuyên” mà hoàng thượng thốt ra rất lưu loát và dửng dưng. Nghe thế, Tiểu Mạc Tử biết rằng người đã hạ quyết tâm rồi. Trong lòng hắn thầm than thở một tiếng, hắn biết rõ sự sủng ái của hoàng thượng dành cho Quốc sư, đến hắn cũng cảm thấy kinh ngạc vì điều này. Thật không ngờ, một người như hoàng thượng lại có thể sủng ái người nào đó đến mức này.



Bây giờ, đâu phải nói bỏ là bỏ được đâu?



“Quốc sư, hoàng thượng cho gọi người vào.” Tiểu Mạc Tử hạ giọng nhắc nhở chỉ vẽ cho hắn một chút. Tuy nhiên, Tiểu Mạc Tử nghĩ, với tính cách của Quốc sư, chưa chắc người đã hiểu hết lời nhắc của hắn.
Lam Vân cũng không vội vàng đứng lên, nàng thậm chí còn lười biếng trở mình, một tay duỗi ra kê dưới đầu làm gối. Sau động tác của nàng, ống tay áo rộng rãi bị lật lên tận khuỷu tay làm lộ ra cánh tay thon dài tuyệt đẹp, đồng thời cũng làm nổi bật khuôn mặt xinh đẹp đến nín thở của nàng.



Ánh mắt Sở Hồng trở nên u ám, vừa nóng bỏng lại vừa lạnh lẽo, vừa dịu dàng lại vừa ác độc. Trong đôi mắt hắn ẩn chứa quá nhiều cảm xúc vô cùng phức tạp, thật khiến người ta không kịp phản ứng, không cách nào dùng lý trí đưa ra phán đoán khách quan được.



Hắn bước lên phía trước rồi ngồi xổm trước mặt Lam Vân, đưa tay ra định nâng mặt nàng.



Lam Vân thở dài một tiếng: “Bệ hạ cũng thích tiểu tăng sao?”



Cũng?



Một chữ này khiến tay Sở Hồng cứng đờ, miễn cưỡng dừng động tác lại. Hắn như bị người ta tạt cho một gáo nước lạnh, cảm giác ê buốt từ đầu đến chân, bàn tay đang đưa ra của hắn nắm chặt lại thành nắm đấm. Sao hắn... sao hắn có thể dễ dàng bị Lam Vân mê hoặc tâm trí như vậy cơ chứ?



Hắn làm sao giữ Lam Vân lại được đây?



“Tiểu tăng đến để trải đời, nhưng giờ trong lòng lại có điều không rõ. Tình yêu chẳng phải là thứ tình cảm nam nữ hay sao? Sao... các vị còn thích tiểu tăng cơ chứ? Tình yêu các vị đang có, là thứ gì vậy?”



Trong phút chốc, Sở Hồng như bị người ta hút hết sức lực ngã nhào trên đất. Tình yêu sao? Đó không chỉ là tà niệm, không chỉ là dục vọng, mà đó chính là... trái tim!



Không, không phải như thế. Hắn ngẩng phắt lên nhìn Lam Vân chằm chằm. Trong đầu hắn, một giọng nói không ngừng vang lên nói với hắn rằng, hắn không hề yêu, hắn chỉ có dục vọng với Lam Vân mà thôi. Đúng vậy, chỉ có vậy mà thôi.



Có lẽ, chỉ khi có được Lam Vân rồi, hắn mới hiểu được vì sao bản thân lại cứ nhớ nhung mãi không thôi, vì sao hắn lại như bị yêu ma mê hoặc đánh mất bản thân mình như thế.



Nghĩ đến đây, hắn cũng muốn thực hiện luôn ý nghĩ này. Đúng lúc này, Sở Hồng đột nhiên điếng người.