Phượng Kinh Thiên

Chương 254 : Ý nghĩ nhất thời (2)

Ngày đăng: 13:56 30/04/20


Bởi vì Lam Vân nghiêng người về phía trước, nên một nụ hôn nhẹ nhàng lướt qua môi hắn, không, không phải là hôn, Lam Vân chỉ chạm đầu môi mình lên môi hắn mà thôi. Cặp mắt đẹp hút hồn trợn tròn, tựa như hiếu kỳ, tựa như khó hiểu, lại giống như hoang mang.



Sở Hồng trừng mắt thật lớn, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt vô cùng1tuyệt mỹ, tinh xảo gần ngay trong gang tấc. Cùng với sự kề sát của hắn là mùi đàn hương phảng phất từ trong mũi xộc thẳng lên não khiến đầu óc tê rần. Tất cả những xúc động cùng ác niệm biến mất không thấy bóng dáng, cả người đều ngây dại.



Lam Vân từ từ lui xuống, thần sắc bình tĩnh, ánh mắt lạnh lùng, hết sức kiên8định nói: “Nội tâm tiểu tăng không rung động, chứng minh rõ tiểu tăng không có tình cảm với bệ hạ.”



Sở Hồng nhìn hắn, ánh mắt ngẩn ngơ dần dần tập trung trở lại. Sau đó, ánh mắt hắn lại trở nên điên cuồng mà hung ác nham hiểm nhìn Lam Vân chằm chằm. Ngay tại thời điểm hắn động lòng, Lam Vân lại nói cho hắn biết, hắn2ta không rung động cũng chẳng động lòng?



Ngay lúc hắn muốn tức giận thì lại nghe Lam Vân hỏi: “Vương gia nói, tình cảm của vương gia đối với tiểu tăng hoàn toàn khác so với tình cảm của bệ hạ với tiểu tăng. Tình cảm của ngài ấy là chân tình, còn tình cảm của bệ hạ lại là dục vọng. Tiểu tăng không động lòng với bệ4hạ, bệ hạ liền muốn làm hại tiểu tăng hay sao?”



Sở Hồng rũ mắt, tốt, rất tốt, cực kì tốt, không ngờ rằng Thất đệ vậy mà lại đối xử với Lam Vân như thế. Sở Hồng không tin là Sở Tuyệt không nhìn ra thái độ khác thường của hắn đối với Quốc sư đã đạt đến sự chân thành rồi hay sao? Vậy mà ở thời điểm hắn không biết, đệ ấy lại ngáng chân hắn, thật đúng là vương đệ tốt.



Chẳng lẽ trong lòng hắn, người Nhị ca thân là hoàng đế này vô tình tàn nhẫn đến vậy sao?



“Khi nào thì ngươi biết?” Sở Hồng lạnh lùng nhìn hắn trân trân. Hắn cũng chẳng phủ nhận, sự tình đã đến nước này, chỉ có người hèn yếu mới phủ nhận mọi việc mà thôi.



Lam Vân thẳng thắn, thành khẩn nói: “Lúc ở Đồng Quan, vương gia khuyên tiểu tăng nên ở lại nơi đó, tiểu tăng cảm thấy khó hiểu bèn hỏi, vương gia liền nói cho tiểu tăng biết tâm tư của bệ hạ.”



“Khi nào thì ngươi phát hiện ra hắn có tình cảm với ngươi?”



“Lúc lên đường ra khỏi Kinh thành, đột nhiên vương gia tỏ tình với tiểu tăng.”



Sở Hồng đứng dậy quay trở lại ngồi xuống chiếc giường gấm, khuôn mặt âm u nhìn chằm chằm vào hắn: “Ngươi không có tình cảm với trẫm?”



Lam Vân vẫn như cũ, hết sức bộc trực thành khẩn: “Không có.”


“Cửu công chúa?” Lam Vân kinh ngạc.



Nhìn thấy thần sắc như vậy của hắn, Sở Hồng chau mày. Mẫu hậu không động thủ, Vinh gia cũng không trực tiếp tham gia vào chuyện này mà chỉ đẩy Vinh Định Ngạn ra mà thôi. Nhưng Vinh Định Ngạn thông minh còn kéo thêm ba kẻ nữa, đây chính là trần trụi, kế họach và mưu đồ trần trụi.



Nghĩ đến đây, ánh mắt Sở Hồng xẹt qua một tia nham hiểm cùng ý cười lạnh. Nếu như không phải hắn đánh giá sai võ công của Pháp Không, sợ là tối hôm qua kết cục của Cửu Nhi với Dã Lang không chỉ thành ra như vậy thôi đâu.



“Hoàng thượng, tổng quản cung Từ Diên truyền đến ý chỉ của thái hậu, mời người cùng Quốc sư qua cung Từ Diên.” Tiểu Mạt Tử bước chân nhẹ nhàng tiến vào, cúi đầu bẩm báo.



Sở Hồng hoàn hồn, lạnh nhạt đáp: “Bãi giá.”



“Vâng lệnh.” Lúc Tiểu Mạt Tử rời khỏi, khóe mắt liếc thấy hoàng thượng tự mình bước lên phía trước, sau đó chìa tay ra trước mặt vị Quốc sư đang ngồi khoanh chân dưới đất. Trong lòng Tiểu Mạt Tử run rẩy, vị Quốc sư này... thật sự là thành Phật rồi, Phật pháp vô biên, hoàng thượng thật sự không dễ dàng gì đưa ra quyết định, vậy mà lại bị hắn dễ dàng hóa giải, cũng không biết rốt cuộc là dùng biện pháp gì?



Đối diện với bàn tay của Sở Hồng, Lam Vân ngây thơ vô tư nở nụ cười, không hề do dự đưa tay mình cho hắn.



Nắm lấy bàn tay nhẵn mịn, Sở Hồng nheo mắt nhìn thoáng qua, cũng khó trách hắn khiến cho nhiều người vì hắn mà nhập ma chướng như vậy. Bàn tay như thế này thật sự không nên là tay của một thiếu niên, nếu hắn là một thiếu nữ, mọi chuyện đều không thành vấn đề rồi.



Lam Vân mượn sức Sở Hồng đứng dậy, sau đó rất tự nhiên mà bước lùi về sau một bước. Tuy nhiên, Sở Hồng vẫn không hề buông tay hắn ra.



“Bệ hạ?” Lam Vân cẩn thận dè chừng nhắc nhở.



Sở Hồng nhìn thấy ánh mặt dè chừng của hắn thì mím chặt môi, trong lòng lại phiền muộn nhưng dù vậy vẫn buông tay hắn ra, sải bước lớn rời đi.



Lam Vân theo sau chân hắn cách chừng bảy bước, chậm rãi hạ mắt xuống âm thầm suy nghĩ. Có một số vấn đề nhỏ thật sự không giống như nàng dự liệu chút nào, ít nhất là với phản ứng của Sở Tuyệt thì nàng vẫn có thể dự liệu được chút ít, nhưng phản ứng của Sở Hồng này...



Nghĩ đến tin đồn Hiền phi nương nương rất được sủng ái, nàng ta thật ra cũng được xem là thông minh hơn người, nắm rõ ý nghĩ của một đế vương cũng coi như đã nắm chắc quyền lực trong tay. Mặc dù Sở Hồng không phải tên ngốc, thế nhưng luộc ếch bằng nước ấm, quen dần thành tự nhiên... Trong mắt Lam Vân xẹt qua một tia lạnh lẽo, nàng vậy mà lại thực sự xem nhẹ nàng ta rồi!