Phượng Kinh Thiên

Chương 260 : Mỉm cười vui vẻ (2)

Ngày đăng: 13:57 30/04/20


Nàng không cách nào tưởng tượng được, nếu có một ngày khả năng tiên tri của nàng không còn nữa, ưu thế của nàng không còn nữa, giấc mơ của nàng cũng không còn nữa... Không! Bạch Sơ Nguyệt nàng tuyệt đối không cho phép.



Trên sân săn bắn, Lam Vân đi theo long liễn* đến nơi, đã có bách quan văn võ, cáo mệnh phu nhân, nữ quyền và thiên1kim đứng chờ từ sớm. Tất cả cùng nhau đồng loạt quỳ xuống, tiếng thỉnh an đinh tai nhức óc vang lên liên tiếp trong đoàn người đông đảo đó, vang thấu trời xanh.



(*) Long liễn: xe chuyên dùng dành cho hoàng thượng.



“Chúng thần tham kiến hoàng thượng, ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”



Nghe thấy tiếng thỉnh an khiến cho màng nhĩ có chút đau nhức này,8đuôi mày Lam Vân nhướng lên, những người này không sợ dọa cho những thú săn trong khu vực săn bắn phủ kín tuyết này chạy mất hay sao?



Sau đó, nàng mới biết, mặc dù nói là săn bắn ba ngày nhưng trên thực tế trò chơi chính của lần đi săn này lại nằm ở ngày mai. Buổi chiều hôm nay chỉ là hoạt động làm ấm người, buổi2tối là yến tiệc, tối ngày mai là luận công ban thưởng, sáng hôm sau là quay về cung.



Sở Hồng bước xuống long liễn, đi đến bảo tọa trên đài quan sát, sau đó xoay người lại, giơ hai tay lên cất cao giọng nói: “Chúng khanh bình thân.”



“Tạ hoàng thượng!”



Nửa canh giờ sau, khi Lễ quan tuyên chỉ xong, buổi săn bắn mùa đông chính thức bắt đầu.



Buổi săn4bắn mùa đông năm nay, trừ việc hoàng đế đem theo Hiền phi gần đây được sủng ái ra, không một phi tần nào trong hậu cung có may mắn được đi theo, ngay cả hoàng hậu nương nương dường như cũng bởi vì chuyện của thái hậu mà an phận hơn nhiều.



Cho nên, bên cạnh hoàng đế giờ đây hình thành một cục diện khiến cho tất cả mọi người ở bãi săn đều cảm thấy rất kì lạ, khó mà đoán được.



Hoàng đế ở chính giữa, người đầu tiên bên phía tay trái không ai khác chính là Chiến vương, năm nay có thêm một Chiến Vương Phi, nhưng người ngồi bên phải vậy mà lại là Quốc sư, sau đó mới đến vị Hiền Phi được sủng ái. Sắp xếp vị trí như vậy, thật là ý tứ sâu xa, khiến cho người khác suy nghĩ không ngừng.



Dưới bãi săn, đã có người bắt đầu bước ra hiến một chút tài nghệ rồi!



Những người này đều là người được chọn để tham gia buổi săn bắn mùa đông năm nay. Nói rằng bước lên sân hiến tài nghệ chi bằng nói muốn hoàng thượng quen mặt trước, nhưng bởi vì buổi so tài chân chính vào ngày mai, mà buổi thi thố chiều hôm nay ít nhất cũng sẽ giữ lại ba phần thực lực.



Sở Hồng nhàn nhạt nhìn từng người một bước lên báo họ tên, gia tộc rồi sau đó thể hiện một chút võ cước hư hư thực thực bên dưới, lại dường như không nhìn thấy có rất nhiều kẻ tự cho bản thân cẩn thận, kín kẽ liếc mắt sang bên tay phải của hắn.



Hắn nhìn Lam Vân một cái, thấy Lam Vân bình thản như không rồi lại liếc mắt qua Bạch Sơ Nguyệt, ánh mắt có chút thâm trầm.



Hắn biết bản thân làm như vậy là đang mạo hiểm, tuy nhiên trong lòng hắn việc kết minh giữa nước Chu và nước Sở vẫn có chút khả năng, nhưng chuyện này dù sao cũng là chuyện lớn, vậy mà hắn lại làm như đang nhượng bộ.



Đương nhiên, bản thân hắn hiểu, hắn đưa ra quyết định như vậy, cũng không hoàn toàn vì Quốc sư. Hắn có rung động đến mức nào đi chăng nữa cũng không thể buông bỏ Lam Vân. Nếu đã không cách nào buông bỏ, hắn chỉ có thể cố gắng tìm một vị trí để Lam Vân tồn tại.
Thực ra, nếu không phải do sự quấy nhiễu của Sở Nghị, cuộc so tài theo tục lệ cũ buổi chiều thực là buồn tẻ vô cùng bởi năm nào cũng xem, năm nào cũng như vậy, không có gì mới mẻ cả.



Nhưng năm nay đã khác rồi!



Điều này cũng khiến cho buổi đốt lửa trại tối nay trở nên vô cùng long trọng, ánh mắt những vị phu nhân đặc biệt tới để chọn con rể đều sáng lên, tâm tư nhanh nhạy.



Ánh mắt của các vị thiên kim cũng theo đó mà lấp lánh, tâm tư nhiều biến chuyển.



Điều này khiến cho tính chất của việc hiến nghệ đẹp đẽ theo lệ cũ của các thiên kim cũng thay đổi theo.



Một ngọn lửa cháy lên uyển chuyển như một con địa long, trên bề mặt là những giá xiên thịt dê nướng thơm ngào ngạt, rượu ngon cũng được làm ấm bởi cái lò bên cạnh.



Lam Vân nhíu mày nhìn thẳng, lần đầu tiên cảm thấy bản thân làm hòa thượng không tốt chút nào, nói ra, đã lâu rồi nàng chưa được ăn thịt.



Lại âm thầm cúi đầu nhìn cơ thể gầy yếu xanh xao này của mình, nàng nhắm mắt lại, cuối cùng thở dài đi đến một góc khá là yên tĩnh ngồi xuống. Mắt không thấy thì tâm không phiền, hơn nữa, nàng không thể cho người khác cơ hội, cá đã mắc câu làm sao có thể không đi theo dây câu mà rơi vào chén của nàng chứ?



Lúc nhìn thấy Lam Vân nhìn thịt dê nướng mà nhíu mày nhắm mắt lại, Sở Tuyệt bên cạnh khe khẽ nhíu mi, sau đó liếc nhìn Chiêu Bình công chúa bên cạnh mình một cái.



Cả ngày hôm nay, Chu Lam Nhi chẳng có tâm tư gì. Nước Sở thật sự là ức hiếp nước Chu nàng quá đáng, bản thân nàng đã gả qua đây, vậy mà lại thoái hôn với nước Chu, như vậy thì mặt mũi nước Chu nàng để ở đâu chứ?



Vốn nàng cũng không muốn đến, nhưng nàng lại cũng không thể không đến. Một là trên danh nghĩa, nàng đã là Chiến vương phi rồi nên nhất định phải đến. Hai là, bây giờ nàng càng ngày càng tin chắc rằng sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày nàng rời khỏi nước Sở, nàng tuyệt đối không thể để Sở Tuyệt động vào nàng. Chính vì vậy, nàng nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ mà Sở Tuyệt đã giao.



Một mùi hương quyến rũ bay đến, theo đó là một giọng nói dịu dàng thanh thoát: “Bản cung biết Quốc sư là người xuất gia, không thích những chuyện như vậy, cho nên bản cung đã sai người chuẩn bị vài món điểm tâm chay.”



Một hàng cung nữ đem những món điểm tâm nhỏ tinh xảo bày lên.



Lam Vân vội vàng đứng dậy, nhàn nhạt nói: “Nương nương có lòng rồi, tiểu tăng nào dám nhận.”



Bạch Sơ Nguyệt vội phất tay: “Quốc sư không cần khách khí, mời ngồi.”



Lam Vân lại ngồi xuống lần nữa, bình tĩnh, điềm đạm.



Bạch Sơ Nguyệt nhìn Lam Vân, thở dài nói: “Quốc sư là cao tăng đắc đạo, Phật pháp vô biên, không biết Quốc sư có biết được nỗi phiền muộn trong lòng bản cung không?”