Phượng Kinh Thiên

Chương 261 : Thích bọn họ

Ngày đăng: 13:57 30/04/20


Lam Vân hờ hững nói: “Tiểu tăng tự biết trong lòng nương nương có điều phiền não gì.”



Bạch Sơ Nguyệt há miệng nói không ra tiếng: “Cái gì cơ?” Trái tim nàng cũng1bắt đầu căng lên.



Lam Vân dùng khóe mắt liếc những người đang yên lặng nhìn bọn họ, khẽ mỉm cười buông mắt, hai tay chắp lại, miệng lẩm nhẩm niệm kinh.



Thấy hắn vẫn8còn niệm kinh, Bạch Sơ Nguyệt thầm cảm thấy vừa kinh ngạc lại vừa sợ hãi, sắc mặt nàng hơi tái đi. Hắn biết sao? Hắn thật sự biết sao? Vậy nàng...



Ngay lúc2này, Chiêu Bình công chúa đi đến, mỉm cười lên tiếng: “Quốc sư.”



Bạch Sơ Nguyệt vẫn chưa thể bình tĩnh trở lại sau cuộc đối thoại khi nãy. Nghe thấy giọng nói này,4nàng hoảng hốt quay mặt lại, thì ra là Chiến vương phi. Bạch Sơ Nguyệt nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, thản nhiên ngẩng đầu: “Chiến vương phi.”



Lam Vân đứng dậy cúi người chào Chiêu Bình công chúa: “Tiểu tăng bái kiến Chiến vương phi.”



Chu Lam Nhi nhìn những món điểm tâm trau chuốt bày biện trên bàn, lông mày hơi nhướng lên, nàng khẽ đảo mắt. Mặc dù không lên tiếng nhưng dường như nàng đang suy nghĩ điều gì sâu xa.



Bạch Sơ Nguyệt nhìn theo ánh mắt nàng, nhẹ nhàng giải thích: “Đây là chút điểm tâm chay bản cung chuẩn bị cho Quốc sư.”



Chu Lam Nhi mỉm cười không nói.



Bầu không khí yên ắng trì trệ mất một lúc. Thấy Chiêu Bình công chúa không hề có ý định rời đi, Bạch Sơ Nguyệt nhướng mày cười nói: “Vương phi cũng đến bàn luận Phật pháp với Quốc sư sao?”



Chu Lam Nhi vẫn không nói gì, chỉ gật nhẹ đầu.



Khuôn mặt Bạch Sơ Nguyệt cứng lại, ánh mắt có chút tức giận nhưng không thể hiện ra. Mặc dù là công chúa nước Chu, nhưng nàng ta cũng chỉ là Chiến vương phi mà thôi. Gặp nàng không hành lễ cũng thôi đi, đằng này còn có thái độ kiêu căng ngạo mạn thế này nữa chứ. Nàng ta tưởng nơi này vẫn là nước Chu hay sao?



“Vương phi đã muốn bàn luận Phật pháp với Quốc sư, vậy bản cung đi trước đây.” Bạch Sơ Nguyệt đứng dậy, giọng điệu vô cùng khách sáo xa cách.



“Vậy Chiêu Bình không tiễn nữa.”



Nghe câu nói không chút khách khí này, sắc mặt Bạch Sơ Nguyệt vô cùng u ám. Nàng phải cố gắng lắm mới nhẫn nhịn kiềm chế cảm xúc để không phát cáu lên.



Chiêu Bình công chúa vẫn đứng yên tại chỗ. Mặc dù vẻ mặt nàng rất hòa nhã đoan trang, nhưng ánh mắt lại toát lên nét kiêu ngạo vô cùng.


Tiếng nhạc vui vẻ ồn ào càng ngày càng xa, Lam Vân liếc mắt nhìn bóng dáng cao to thờ ơ trước mắt.



Dường như hắn cố tình đi đường vòng để tránh chiếc xe đang tổ chức yến tiệc của Sở Hồng thì phải. Đi theo Sở Tuyệt suốt một quãng đường dài, đôi chân lạnh cóng của nàng cũng đã nóng lên vì đi bộ rồi. Lam Vân nhíu mày, đường vòng này cũng xa quá rồi đấy.



Liếc thấy Pháp Không vẫn lặng lẽ đi theo sau lưng cách nàng bảy bước như một cái bóng, Lam Vân cảm thấy yên tâm trở lại.



Sở Tuyệt không hề đưa nàng về phòng mà là đi đến một cái đình nghỉ yên ắng. Bốn phía quanh đình có treo vải chắn gió, trên ghế đá có phủ một miếng da hổ dày, lò sưởi và lư hương đang tỏa hơi ấm lượn lờ.



Sở Tuyệt đi qua, Lam Vân do dự một chút rồi cũng chậm chạp vào theo. Nàng ngồi xuống một băng ghế có lót da hổ, hai tay thò ra trước lò sưởi đỏ rực để sưởi ấm.



Sở Tuyệt trầm mặc, ánh mắt rời khỏi cánh tay đỏ ửng của Lam Vân.



Mãi đến khi Lam Vân đã cảm thấy ấm hẳn, Sở Tuyệt mới nhìn hắn chăm chú, hờ hững hỏi: “Rốt cuộc tối hôm đó đã xảy ra chuyện gì?”



Trong lòng Lam Vân kinh ngạc, ngước mắt lên bình tĩnh nhìn Sở Tuyệt, dùng ánh mắt biểu thị ý không hiểu.



Sở Tuyệt vẫn nhìn thẳng hắn, từ tốn nói: “Tối hôm ấy, mẫu hậu không phái người đi, Vinh gia cũng chẳng có động tĩnh gì. Ta không thể tra ra bất cứ tung tích nào của hai tên cao thủ có thể đánh ngang cơ với Pháp Không đại sư kia.”



Ánh mắt Lam Vân không trốn không tránh mà vẫn bình tĩnh nhìn thẳng vào hắn.



“A Ngạn và A Cảnh đều đã bị thương. Vết thương của bọn rất đặc biệt, nằm ở sau đầu và lưng, nhưng A Nghị và A Viễn lại không hề bị thương.”



“Vương gia đang muốn nói điều gì?”



Sở Tuyệt nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt đen đặc sâu không thấy đáy: “Ta chỉ muốn biết rốt cuộc giữa ngươi và bốn người kia đã xảy ra chuyện gì?”



Lam Vân có chút hiếu kì, hỏi: “Hình như vương gia rất hiểu bọn họ thì phải?”



“Chiều nay A Nghị xuống võ đài chỉ vì nụ cười của ngươi.” Sở Tuyệt hờ hững nói ra chuyện mà hắn biết. Do dự mất một lúc, hắn lại bổ sung thêm một câu, mà câu nói này rõ ràng mới là câu hắn muốn nói nhất và cũng là điều quan trọng nhất: “Ngươi rất thích bọn họ sao?”



Lam Vân mỉm cười nhìn hắn, nhướng mày hỏi: “Ta không nên thích bọn họ sao?”



Đôi mắt đen thăm thẳm của Sở Tuyệt khiến Lam Vân phút chốc không thể nhìn thấu, chỉ thấy hắn chậm chạp lên tiếng: “Vì vậy, thật ra việc tối nay hoặc tối mai bọn họ muốn làm đều là vì ngươi phải không, hay việc này vốn đều do ngươi bày mưu tính kế? Cũng có thể việc ngươi mất tích tối hôm đó còn có uẩn khúc khác, nhưng ít nhất thì hai tên cao thủ kia không hề tồn tại, đúng không, Lam Vân?”